Wednesday, 23 April 2008

Thơ ông nội

Hôm nay ngồi lục lại các file cũ tình cơ tìm thấy mấy bài thơ của ông nội viết ngày xưa được mình và bé My type lại. Đọc lại thấy xúc động quá. Thương ông nội quá. Từ khi bà nội mất cứ cô đơn một mình, chỉ có niềm vui duy nhất là được ở bên con cháu. Mấy tháng ở SG với nhà mình, mấy tháng lại ở HN với nhà chú Tuấn Anh. Mặc dù có bao nhiêu bà theo đuổi nhưng ông vẫn không nguôi nỗi nhớ bà nội.

Mình biết ông có một ưóc nguyện không thành mà suốt đời ông day dứt. Đó là có được một đứa cháu đích tôn để nối dỗi dòng họ Lê. Giá mình là con trai thì đã là đứa cháu đích tôn cưng của ông rồi. Ông còn khao khát cho mình học tiến sĩ mà đến bây giờ mình vẫn không thực hiện được và không biết liệu sau này có thực hiện được không nữa.

Sau đây là 3 bài thơ ông viết khi mình mới sinh ra:

Nhớ cháu

Mới nửa tháng thôi ông về quê,

Bồn chồn, thao thức nhớ cháu ghê!

Cháu mình chắc lớn thêm rồi nhỉ?

Cháu cười tươi tắn thật xinh ghê!


Mình lại thay phiên xuống Hà Thành,

Nâng niu, bồng bế đứa cháu mình

Các con, bà cháu quây quần đủ

Rôm rả đùa vui đứa cháu xinh.


Mình ông buồn tẻ sống cô đơn

Ôi cháu làm sao! Cảnh vật buồn!

Vò võ một mình nghe đài vậy,

Ấm trà bốc khói cũng chẳng ngon.


Sương Mai mau lớn về quê nhé!

Múa hát ông nghe, thú tuổi già.

Ông muốn gia đình mình xum họp.

No đói nhưng mà vẫn thú vui.


Quê 20-3-1985


Không đề

Dân làng họ bảo mình sướng nhất,

Sung sướng vì con đã trưởng thành.

Cháu nội mới sinh thêm trẻ lại,

Hạnh phúc gia đình, mãi mùa xuân!


Nỗi khổ nào ai biết đến cho.

Các con đi cả, mình hiu quạnh.

Nặng nhẹ việc nhà tất đến ta,

Nổi khổ dày vò, ta kêu ta!


Bà về Hà Nội bế cháu thơ,

Mới chục hôm thôi biết không bà.

Tôi thấy buồn sao khong kể xiết.

Mọt mình vò võ cảnh quê nhà…


3-85

Không đề

Alô! Sương Mai đâu?

Mới một tuần thôi ông về quê.

Mà sao nhớ cháu của ông ghê!

Ngắm nhìn tấm ảnh càng thêm nhớ.

Nhớ cháu ông buồn viết vần thơ.


Tà tá ta cháu yêu tập nói.

MớI nhú hai răng cả nhà phấn khởi

Cháu cười tươi hớn hở, vui đùa,

Cháu hiểu gì không? Ông quí cháu thơ.

Ông không muốn cháu phải đi nhà trẻ.

Muốn luôn luôn bên cháu Sương Mai

Nhưng ông phải về quê ngày mùa gặt hái

Cháu có hiểu không? Cháu gái của ông.

Hôm nào ông ra, ông lại bề bống

Đi dạo mát bên hồ Thuyền Quang gió lộng.


Cháu mau lớn, đọc thông viết thạo

Đọc thơ ông cháu sẽ bật cười.

Thơ ông viết chẳng theo đường luật

Rất tự do, mang nặng tình thương.


Quê 86

Như các bạn thấy đấy, mình lại biến thành một đứa cháu rất hư, đi suốt không bao giờ chịu về duê thăm ông bà, lúc về thì không chịu ở lại vì chê quê không có toilet! Mình cũng vẫn chưa có dịp nào "múa hát ông nghe" nữa!

Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

3 comments:

  1. Master of Puppets23 April 2008 at 18:17

    chua den luc thich ve que thoi, den luc la lai thich ve que du` rang ko co toilet :D

    ReplyDelete
  2. sinh ra L đã ko còn ông bà cả nội lẫn ngoại...:( muốn có ông có bà để dc cưng - cháu đít tôn mà (cả nội lẫn ngoại lun đó) - nhưng ko có, thấy mấy người có ông bà lại ghen tỵ :( Còn WC ở quê ah :)) L có nhiều kinh nghiệm sử dụng lá cây thay giấy vệ sinh đó :P

    ReplyDelete
  3. Ông chị viết thơ hay thế. Lại còn có tên chị trong đấy nữa.Thích thế!

    ReplyDelete