Monday 30 March 2009

Funny love story - chuyện tình thời du học và khủng hoảng kinh tế





Hôm nọ em Nga nhắc mình mới nhớ có câu chuyện tình yêu mình viết cách đây 1 năm trong lúc điên rồ. Hôm này mở ra đọc lại thấy buồn cười và dở hơi kinh khủng. Trong 1 năm mà mình thay đổi nhiều quá, có lẽ năm sau đọc lại những gì mình viết năm nay mình cũng sẽ cười ha ha...



Những ai đi du học, từng sống ở Anh hoặc Mỹ và làm trong finance sẽ hiểu những từ viết tắt trong này, he he...



Chuyện cô À người Xì-Gòn và anh Ồ người Hà-Lội

Lần đầu tiên cô À nhìn thấy anh Ồ là lúc đang học trường Ích ở Paris. Bạn Tí tồ thấy cô bạn À của mình ế chỏng ế trơ thương quá bèn đưa cho xem một tấm hình toàn các chàng trai khôi ngô tuấn tú học trường Lờ-SE ở London bảo “Chọn đi, thích thằng nào tớ giới thiệu cho”. Cô À sướng quá đến mờ cả mắt nhìn vào ảnh và chỉ ngay anh Ồ. Tiếc thay lúc đó cô À chưa mổ mắt nên không nhìn rõ là trong ảnh anh Ồ đang đứng ngay cạnh bạn gái. Cô À tức quá đành tiếp tục hẹn hò với Newton và Einstein trong sách giáo khoa.



Một năm sau cô À về Việt Nam chơi hè và ra Hà Nội xin thực tập ở World Bank. Thấy bạn mình chân ướt chân ráo nhà quê lên thủ đô một mình, Tí tồ giới thiệu À với các bạn của Tí cho đỡ buồn. Thế là cái hôm trời mưa sấm sét định mệnh ấy, À gặp Ồ ở Ngã Tư Sở và bị sét ái tình đánh trúng vào tim suýt phải đi cấp cứu. Mãi một lúc sau hoàng hồn À mới nhận ra Ồ chính là anh chàng đẹp trai trong tấm hình ngày xưa. Tiếc thay, ngay tuần sau À đã được gặp thêm một nhân vật quan trọng trong tấm hình đó – bạn gái của Ồ. Biêt thân biết phận không được sexy chân dài và hot bằng người ta, À chỉ dám ngậm ngùi đứng nhìn từ xa. Xui xẻo cho À, mùa hè năm đó hội sinh viên thực tập ở WB có mỗi mấy mống nên toàn đi chơi với nhau. Càng gặp nhiều À càng “ngắc ngư con gà Tây” Ồ hơn. À phát hiện ra Ồ rất thông minh, thế mà từ trước đến giờ À cứ nghĩ mình là thông minh nhất rồi. Mà anh Ồ không chỉ thông minh sách vở mà còn rất hiểu biết và khôn ngoan, về khả năng ăn nói và khéo léo có khi chỉ thua cô À một tí ti thôi. Cô À rất ghen tị tại sao Ồ giỏi, chăm chỉ, đàng hòang tốt bụng mà lại cũng rất chịu chơi. Thật bất ngờ anh Ồ lại còn có tửu lượng không thua kém gì cô À. Anh Ồ đạt được hai tiêu chuẩn quan trọng của cô À trong việc tìm kiếm chồng để cải tạo gene là về chiều cao và giọng hát. Anh Ồ chững chạc và rất nam tính và bụi đời, lãng tử, mà đẹp nhất là khi mặc áo sơmi trắng. Môi của anh Ồ thì hấp dẫn thôi rồi, đến nỗi cô À vốn rất ghét hôn hít ướt át nhìn mà còn thèm. Ghét quá đi mất, người đâu mà may mắn lắm tài thế cơ chứ.



Mùa hè đó phải nói là mùa hè tuyệt vời nhất của cuộc đời 21 năm của cô À. Họ có bao nhiêu kỉ niệm đẹp bên nhau. Nào là những buổi đi ăn chân gà nướng buổi đêm, chèo thuyền ở Hồ Tây, đi dạo ở Hồ Hoàn Kiếm, ăn kem Fanny bờ hồ. À và Ồ thường đố nhau các câu đố về Toán, Lý, Tin để xem ai thông minh hơn. Họ còn có môt chuyến đi chơi và tắm biển nô đùa thật thú vị ở Sầm Sơn. Cô À còn được vinh dự xoa kem chống nắng lên lưng anh Ồ nữa. Cần đính chính là tất cả những kỉ niệm trên đều bao gồm anh Ồ cô À cộng thêm vô số người nữa. Cô À chưa bao giờ được đi chơi riêng với anh Ồ. Cô À luôn biết anh Ồ không phải là của mình nhưng mà thôi mình mượn của người ta một chút rồi trả lại vậy. Tuy chỉ là bạn bè nhưng có những lúc anh Ồ trêu hoặc nhìn cô À thật tinh quái khiến tim cô À ngừng đập mất mấy nhịp.



Đêm cuối cùng của anh Ồ ở Hà Nội trước khi về lại Anh mùa hè năm đó, cả nhóm mấy đứa bạn đến tụ tập ở một nhà người bạn ăn nhậu để chia tay anh Ồ và quyết định ngủ lại. À buồn lắm, biết ngày mai Ồ sẽ ra đi chẳng biết bao giờ gặp lại. Thế là À quyết định ở lại cùng mọi người. Tối đó cả 4 người ngủ trên giường một cái giường. Mà cô À này cũng rất ư là hư. Cô mượn anh Ồ một cái áo sơmi trắng sọc xanh lá cây (Calvin Klein) để mặc làm váy ngủ ngắn cũn cỡn. Anh Ồ bị cô À khêu gợi bèn quay qua nắm lấy tay cô À. Thế là tối đó trong lúc mọi người ngủ, cô À và anh Ồ ngồi tâm sự. Chỉ khổ thân anh Vờ nằm bên cạnh mất ngủ cả đêm mà không dám hó hóe gì, vẫn phải giả vờ đang ngủ say. Tối hôm đó À hiểu thêm rất nhiều về Ồ. Họ nói chuyện với nhau về cuộc sống du học xa nhà, về các ước mơ, về hội họa, về Hà Nội thân yêu. Bình thường cô À rất ngoan, nhưng giờ đây khi chỉ có 1 đêm duy nhất với Ồ, cô mặc kệ tất cả vì đến khi mặt trời mọc sẽ phải rời xa Ồ mãi mãi. Lần đầu tiên À được chạm vào đôi môi ngọt ngào của Ồ. Nhưng mà cô À này đúng là lơ mơ, làm gì cũng không đến nơi đến chốn, đã lừa được người ta lên giường rồi mà lại chỉ dám sờ sơ sơ, chẳng được sơ múi gì mấy. Sáu giờ sáng hôm sau À về nhà, Ồ tiễn À xuống, họ không nói gì với nhau. À bước đi không dám ngoái nhìn, sợ sẽ òa khóc. Cô À biết mình không hối tiếc mà cũng không đòi hỏi gì hơn. Vì Ồ mà À đã yêu Hà Nội nhiều lắm lắm. Sau khi Ồ ra đi, một tuần còn lại À ở Hà Nội như người mất hồn, đi đâu cũng cảm thấy trống vắng một bóng hình quen thuộc.Tự nhiên thấy Hà Nội chẳng dễ thương nữa, đi đâu cũng thấy người ta chửi nhau. Bây giờ À mới hiểu ông Hàn Mặc Tử tội nghiệp cảm thấy thế nào khi viết “Người đi một nửa hồn tôi mất, Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ”. Cô À tủi thân cho cái số của mình, lại tiếp tục cô đơn trong khi Ồ đang ở bên bạn gái.



Mùa hè qua đi, mùa thu lại đến. À quay về Pháp học và tìm việc cho tốt nghiệp. Dẫu biết rằng không có cơ hội, không hiểu sao À vẩn cố gắng để có thể sang London làm việc sau khi tốt nghiệp. À biết rằng mình phải quên anh chàng Ồ của mình đi. Cô cũng có bạn trai, có anh này anh nọ. Nhưng hằng đêm, À luôn nằm mơ thấy Ồ. Trong giấc mơ, nhiều năm sau gặp lại, Ồ và À vô tình chạm tay vào nhau, mọi tình cảm bỗng dưng bùng nổ. Mỗi lần mơ xong, cô À nhà ta toát mồ hôi tỉnh dậy cầu Trời khấn Phật “Con biết đây là sự trừng phạt vì trước giờ con đã làm nhiều chàng trai đau khổ si tình, nhưng con xin ngoan ngoãn chịu đựng sự thất tình này, mong ông trời sớm cho con tai qua nạn khỏi quên được chàng Ồ đề con có thể sống bình yên”. Thế nhưng hình như tội của cô À nặng quá nên suốt mấy năm ông trời vẫn không cho tha. À tìm cách ghét Ồ để quên đi mà càng cố quên càng nhớ.



Một năm lại trôi qua và một mùa hè lại đến. À xin được việc ở công ty Bờ Sờ và chuyển qua London làm việc. Ồ cũng tốt nghiệp ở lại London làm cho công ty Gờ Sờ. Họ gặp lại nhau nhưng mọi thứ đã không còn tự nhiên như xưa. Gặp Ồ thì À giả vờ như không để ý mặc dù tim đập chân run. Cô tỏ vẻ bất cần mặc dù thích bỏ xừ. Mỗi lần thế À lại rất giận mình, mình tìm mọi cách chuyển đến đây để mà vài ba tháng được nhìn thấy “người tình trong mộng” một lần thế này mà mỗi lần gặp thì lại xấu hổ, tự ti. À không còn là cô bé hóm hỉnh vui cười như xưa nữa. À kiêu quá ư? Thật ra là À sợ lắm Ồ ạ. À chẳng đòi hỏi, hi vọng gì, chỉ muốn là một người bạn đối với Ồ, nhưng sao Ồ hờ hững và lạnh nhạt quá. Thỉnh thoảng À hay đến Canary Wharf nơi cơ quan của Ồ, để cảm thấy gần Ồ hơn, nhìn lên tầng 40, cảm thấy Ồ rất gần mà cũng rất xa.



Mọi việc sẽ bình lặng như vậy nêu không có một ngày đẹp trời cô bé À nhận được tin chàng Ồ và bạn gái xinh đẹp đã chia tay. Mọi cảm giác trong người À bùng cháy như những ngày đầu gặp nhau, như khi vừa bước khỏi căn nhà ở đường Trần Quốc Toản đó. Được sự động viên của mấy chục người, À quyết định tỉnh tò với Ồ. Không thể có tư tưởng “há miệng chờ sung rụng” được nữa. Xếp hàng bao lâu rồi, bây giờ không nhanh chân thì con khác lại nhảy vào cướp Ồ mất, lúc đó À lại chờ đợi tiếp mấy năm à. Gọi là tỏ tình nhưng mà À nhát lắm. À chỉ dám gửi các món quà tình yêu bí mật đến cơ quan Ồ, hi vọng dần Ồ sẽ hiểu ra thủ phạm là ai. Tuần đầu À gửi một gift card iTunes, biết rằng anh Ồ nhà ta cực kì thích nghe nhạc. Tuần thứ hai là một cuốn guidebook “London by night”, vì chàng ta cũng thích bars và pubs không kém. Mấy ngày sau À gửi cho Ồ một chiếc bật lửa Zippo. Mặc dù không thích khói thuốc phì phèo của Ồ, nhưng À hi vọng Ồ ngậm điếu thuốc và dùng bật lửa có in hình đôi môi sẽ tưởng tượng ra đang ngậm đôi môi của À. Món quà thứ tư À gửi đi là phim Before Sunset. Ồ có bao giờ nghĩ câu chuyện đó rất giống bọn mình không hay chỉ có À có cảm giác đó? Trong phần 2 của Before Sunrise là phim Before Sunset, hai người đó gặp lại sau 9 năm xa cách. Nếu người ta còn có cơ hội gặp lại, tại sao mình lại không hả Ồ, khi mà À vẫn luôn ở đây chờ đợi Ồ suốt bao năm nay?



Món quà cuối cùng là 2 vé xem phim ở rạp The Phoenix là rạp Indie movie ưa thích của Ồ cùng tấm thiếp ngộ ngĩnh có dòng chữ “Call me” và số điện thọai của cô bé À viết bằng Binary Code. À chờ đợi một cú điện thoại. 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày, không một tin tức gì từ Ồ. Có lẽ cô À nhà ta sẽ không bao giờ biết được các món quà đó có đến tay Ồ không, hoặc Ồ đang nghĩ gì. Nhưng có lẽ nhiều khi câu trả lời duy nhất lại là sự im lặng. À đã định tuyển chọn các anh bạn cao to khỏe mạnh của mình chặn đánh Ồ nhưng nghĩ lại nếu đánh cho mặt mũi đầy sẹo thì phí quá, chẳng còn được ngắm nữa.



Câu chuyện kết thúc như thế nào nhỉ? Công ty Bờ Sờ của À bị bọn JP mua lại. À chán nản nước Anh sương mù lạnh lẽo bèn xách vali đi về nước bắt đầu sự nghiệp văn chương. Ồ chợt nhận mình cũng yêu À và chạy ra sân bay đuổi theo, tiếc rằng quên không lấy bật lửa ra khỏi túi quần nên bị bảo vệ Heathrow chặn lại tưởng là khủng bố… À bừng tỉnh khỏi giấc mơ, máy bay đã hạ cánh xuống Tân Sơn Nhất. Hóa ra không có anh chàng Ồ nào chạy đuổi theo, mà chỉ có các anh taxi xe ôm chạy theo hỏi À có cần chở về nhà không.



3 năm trôi qua, Ồ nhà ta xui xẻo lấy phải một ả vợ xấu xí quái ác. Công ty Gờ Sờ tuyển Ồ sang New York làm việc. À đã thành một nhà văn và nhà báo trẻ đầy tiềm năng ở Việt Nam. À nhận được học bổng sang học Báo Chí tại trường Columbia. Một lần nữa họ lại gặp nhau, lần này là ở ngoài quán phở Nam Sơn trên Grand Street ở Chinatown của New York. Ổ choáng váng nhìn thấy À càng lớn càng xinh. Lần đầu tiên anh Ổ lột bỏ cái vỏ lạnh lùng và thành thật khai báo đã không thể quên được À sau khi À rời bỏ London. Cô nàng À xúc động nhìn anh Ổ từ đầu xuống chân. Anh chàng vẫn đẹp trai và ngon lành như xưa. Chẳng lẽ lại mượn của người khác thêm lần nữa à? À nuốt nước bọt quay gót bước đi, “Tớ ghét phải phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác lắm, nhưng khi nào ấy bỏ vợ thì gọi tớ nhé” hi hi…



The end.



Conclusion: theo lời anh Quang "Đời còn dài, giai còn nhiều"

Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!



Friday 27 March 2009

Pleasant surprise!

P1040148 by you.

Today I received a beautiful basket of flowers from an unknown person. I must say this is the biggest and most beautiful thing I have ever received. Even my mom has to exclaim that she has never seen such a beautiful basket of flowers (it looks much prettier in real life than in this picture taken from my camera). I was so surprised and happy, I burst to tears. Whoever you are, thank you so much. You made my day and gave me the much needed encouragement.



Thank you so much... Hugs and kisses...


Friday 20 March 2009

Tiểu phẩm




Lấy cảm hứng từ Tiểu phẩm “Thư của bà vợ gửi cho bồ nhí” của Lê Hoàng và bài hát “I told you so”, nhân dịp bị mất ngủ, ta đây tập viết tiểu phẩm.

Thư của bồ mới gửi cho bồ cũ

Thưa chị,

Chắc chị ngạc nhiên lắm khi nhận được lá thư này từ một kẻ bị chị đi rêu rao với bạn bè là con yêu tinh cướp giai của chị. Em cũng chẳng thích thú gì khi phải viết những dòng này. Chị và em cùng yêu một người. Nhưng chính chị đã đẩy anh vào tay em đó thôi.

Chị có rất nhiều điểm hơn em, ai cũng công nhận là thế. Chị thông minh giỏi giang, ăn nói lưu loát. Em thì học đúp lên đúp xuống, ai hỏi gì chỉ biết trả lời “dạ” một cách e thẹn. Bài tập trong trường em đều nhờ anh giải hộ. Chị sang trọng quí phái. Em thì áo xanh áo đỏ hở trước hở sau. Chị tự lập quyết đoán, cái gì cũng biết tự xoay sở, em thì hơi tí là cầu cứu anh. Chị tự kiếm tiền, đi shopping tự trả tiền, thậm chí còn sắm sửa cho anh. Em thì chỉ biết chọn lựa những thứ đắt nhất và đưa vào tay anh ở quầy tính tiền.

Thế nhưng anh lại thích thế chị ạ. Em tuy thua chị ở hàng trăm điểm nhưng lại hơn chị ở hàng ngàn điểm. Em biết diện những chiếc váy xòe nhỏ xinh, đi những đôi guốc cao kêu cọc cọc vang cả khu phố. Mỗi lúc gặp anh, em thơm lừng mùi nước hoa Pháp, hôm thì Lancôme, hôm thì Chanel, đi dã ngoại thì em chỉ diện sơ sơ Tommy Hilfiger thôi. Tóc em óng mượt bay trong gió, anh cầm lên hít từng hơi ngây ngất. Móng tay em thon dài, tỉa tót gọn gàng sơn màu hồng xinh. Anh cầm bàn tay mềm mại của em lên hôn và áp vào má anh. Trong khi đêm nào chị vừa đặt lưng lên giường là ngủ và ngáy khò khò thì em và anh thức cả đêm tâm sự, ngắm trăng, chia sẻ nhưng khát vọng cuộc đời. Thỉnh thoảng còn cù nhau một trận cười nắc nẻ như hai đứa trẻ con.

Chị luôn thể hiện cá tính mạnh mẽ của chị, em thì ngây thơ ngoan ngoãn nghe lời anh. Chị luôn trách móc, tra hỏi, giận hờn anh, em thì chiều chuộng khen ngợi anh. Đàn ông ai mà chả thế. Họ muôn được tôn sùng, muốn được chở che, muốn được sướng con mắt. Chắc chị cũng từng biết điều đó, tiếc rằng chị lại quên nhanh quá.

Chị à, kết quả ai thắng kẻ thua thì chị đã rõ. Chị đừng trách em, cũng đừng trách mình nhiều quá làm chi. Chị đừng buồn, rồi chị cũng sẽ quên được anh đi.

Thôi anh đang đợi để đưa em đi ăn nhà hàng sang trọng. Chúc chị ở nhà ăn mì gói ngon miệng.

Em,


The New Girl


Thư của bồ cũ gửi cho bồ mới

Chào cô,

Quả thật là tôi cũng bất ngờ khi nhận được thư của cô. Tôi không bất ngờ chuyện anh có bồ mới, mà chỉ ngạc nhiên là cô còn tư cách để mà viết thư khoe khoang với tôi.

Cô biết mặc váy xòe, xịt nước hoa, diện giày cao gót, bôi móng tay xanh đỏ. Những thứ đó tôi có thừa. Bây giờ thì tôi đi lại trong nhà mặc áo của anh, xỏ dép lê của anh. Tóc tôi búi lên cho tiện làm việc nhà. Người tôi thấp thoáng mùi bacon rán, nước lau nhà, xà phòng giặt. Cô khoe là anh giải bài tập cho cô, nhưng có biết đâu là những bài tập trình độ phổ thông đó anh lại đưa nhờ tôi giải, nói là giúp cho em gái. Tôi biết tỏng chứ, nhưng chỉ cười khẩy mà thôi.

Cô sung sướng được anh dẫn đi nhà hàng sang trọng, mua sắm đắt tiền. Còn tôi thì đã cùng anh trải qua những ngày tháng thiếu thốn, đếm từng đồng từng xu. Cô say mê vẻ hào hoa của anh và thích thú nghĩ rằng anh có gu thẩm mỹ mà biết đâu những cái áo cái quần là do tôi chọn lựa cho anh. Anh đến với cô người thơm phúc, khỏe khoắn cường tráng. Còn tôi ở bên anh những lúc anh bệnh tật ốm đau mệt mỏi. Tôi biết mua thuốc chữa thấp khớp cho anh, biết tìm thuốc chữa dị ứng mũi cho anh, biết xoa dầu để dịu những cơn đau bung triền miên của anh. Mà cô có biết những lúc đấy anh nũng nịu như một đứa bé lên 3 không. Tôi yêu anh cả khi anh 2, 3 ngày không tắm, có thể hôn anh khi buổi sáng dậy anh chưa đánh răng. Trước mặt cô anh không dám đánh rắm, nhưng ở bên tôi anh cảm thấy an toàn và không phải che giấu điều gì.

Cô chỉ biết những vẻ bên ngoài của anh, cô thấy lạ lẫm trước sự bí ẩn của anh. Còn tôi thì biết hết những bí mật, những nỗi lo lắng, vui buồn của anh. Tôi biết đến nguyên nhân của từng vết sẹo nhỏ trên người anh. Người đàn ông tôi nhìn là cái thật. Cái cô nhìn là giả. Giữa cô và anh có thể là một cặp tình nhân, giữa tôi và anh là một gia đình thật sự.

Cô sung sướng tự nhiên trong căn phòng của anh mà tôi dày công trang trí. Cô nằm trên chiếc giường mềm mại và đắp tấm chăn ấm áp mà tôi sắm sửa. Đi chơi xa với anh, cô chỉ phải lo tô môi kẻ mắt và chuẩn bị những bộ quần áo rẻ tiền của cô. Còn tôi thì chuẩn bị cho anh thứ trà anh ưa thích, gói từng cái bông ngoáy tai cho anh dùng.

Cô hãnh diện khi được anh giới thiệu với bạn bè. Mà có biết đâu là tôi được bố mẹ, anh chị và bạn bè anh quí mến. Cô bẽn lẽn giả vờ cười khi mọi người nói đùa, ai hỏi gì thì thưa. Còn tôi biết tiếp đón bạn bè nồng hậu, tổ chức những bữa tiệc ngon lành, bày những trò chơi vui nhộn cho mọi người.

Cô em của tôi ơi, cô viết thư cho tôi với vẻ tự đắc pha chút hả hê. Cô tự cho mình là người chiến thắng. Cô nhầm thảm hại quá cô ơi. Tôi không vui khi anh có bồ mới. Nhưng chớ nói rằng tôi quá hoảng sợ vì điều đó. Tôi cũng không trách cô hay đánh ghen. Tôi không phải hàng tôm hàng cá. Tôi thậm chí còn mừng, vì anh đã gặp cô. Để rồi chỉ sớm mai thôi, anh sẽ chán và biết điều mà bò về với tôi. Lúc đó tôi cũng chẳng giày vò đay nghiến anh đâu. Tôi chỉ hôn nhẹ lên môi anh, thì thầm vào tai anh “Em đã nói rồi, chẳng con nào bằng em đâu” rồi cuộn tròn trong vòng tay anh và tiếp tục giấc ngủ ngon.

Chúc cô may mắn trong công cuộc tiếp tục cướp bồ của người khác.

Tôi,


The bitchy ex

Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Thursday 19 March 2009

Sleepless...

I'm going crazy with insomnia. At this rate, I will die of exhaustion.

Today a friend of mine complained of his lack of satisfaction in his current relationship. Seeing my lack of supportive response, he then complained how boring a friend I had become and left. I am sorry, my friend. I cannot help you anymore when you are never happy with what you have. You have the most wonderful and beautiful girlfriend in the world who would do anything for you. Yet, you are always complaining. Love and relationship need to be treasured and takes hard work. Just think how lucky you are to be loved and be in love. While so many others in this world have to struggle with broken hearts and disappointments. Or think of all the unfortunate poor people around.

Yes, I am very honored that you trusted me with all your secrets. You expect me to be there for you just as you always did for me. Whenever you get sad or depressed, you would call me and I could stop whatever I was doing to talk with you for hours. Yet, there was a few times when I had real relationship problems and you just brushed it off and laughed. It hurted me a lot.

I know I might lose our friendship but I have to say this. I can't play the supporting role anymore. You used girls, you played around, you cheated on girls. It is guys like you who break girls heart and make us suffer. I can't believe how s I could listen and encourage you throughout the year; I would always nod and laugh at your stories. I never expressed how much I disagree with what you were doing. I even lied to those girls for you.

But how do you feel when guys treated me like that, my friend? Do you feel bad when I was sad and cried? I don't want you or any other guy to do this to any girl anymore. Can we stop this vicious circle?

Have you ever thought that if you live honestly, love sincerely and be satisfied with what you have, maybe you'll truly be happy?

Tuesday 17 March 2009

HOT HOT HOT




Ha ha... I fooled you into reading this boring blog. The weather in SG is just so hot recently, it's unbearable. I feel like taking a shower every five minutes, except that I don't have anyone to take a shower with to save water.


This recession sucks. So many of my friends have been laid of recently. Life isn't stable as we were used to. The good old days are gone. And this is not going to be the only recession in our lives that we'll have to go through. How should be prepare for the next one to become recession proof?


Anyways, to a different topic. I have been talking to a friend recently. We were reminiscing the good old times when we would be partying, playing drinking games, wandering around NYC together one summer. We interns were a real close group of friends. But now everyone is scattered all around the world, we hardly talk anymore. Suddenly we realized we are getting old. Then somehow we talked about love and marriage. Well, since last year, I have known more than 30 couples around my age that got married or are going to tie the knot. Isn't that depressing (for me obviously, not for those happy couples). My friend said he doesn't want adventures as much. I said I still like adventures, but it would be nice to have someone to share them with. We were discussing whether we should feel pressured to settle down. Well, I don't want to live a boring life, but I also want to be happy like "them". The thing is, the world divides into 2 groups of people: couples and singles. Couples only hang out with other couples. So the remaining singles are left to hang out among themselves. Believe me, I have been to many events/parties/dinners where I was the only single person and it sucked. And as more and more people our age gets married, the number of singles left to hang out with decreases. Isn't that sad?


I just found out a friend of mine has been carrying a broken heart for 8 years. All this time and I had no idea. I always assumed she was picky or just too focused on her work and does not want to date yet. It makes me feel sad. There are so many heartbreaks in this world. Some people are lucky to avoid it, most have to go through at least one, a few unfortunate ones have to go through a few heartbreaks (as if enduring one wasn't enough). But this also makes me realize how indifferent I was to friends at times. Sometimes I was too occupied with my own problems, sometimes I knew what they were going through but didn't do anything or say anything to comfort them or help them because I was always afraid of doing or saying the wrong things...


But another friend also pointed out "Phải có đau khổ và nỗi thất vọng thì cuộc đời mới thêm thi vị". It really makes us appreciate the good times and learn to protect our happiness. Giữ gìn hạnh phúc là cả một nghệ thuật.


Let me tell you a little secret: I have always dreamt of becoming a writer. But how do I write without revealing my feelings? Isn’t writing always biographical, expressing what the writer has been through. Even fiction stories have their roots in real experiences. So how do I write the twists and turns of love stories and life adventures without letting people know a part of me has been there? Writers need to have the courage of revealing themselves to the whole world; will I be able to do that?


Sunday 15 March 2009

Not much




Xong được 5 cái applications, còn 1 cái duy nhất, đang chuẩn bị cho những ngày tháng tự do tươi đẹp với bao nhiêu kế hoạch chưa thực hiện được ở VN thì đùng một phát, bác giúp việc phải về quê đột xuất, thế là phải làm oshin bất đắc dĩ, không những thế, cả ngày bị stuck ở nhà, không đi đâu được, bao nhiệu cuộc hẹn phải cancel hết. Thợ thuyền người này người nọ bấm chuông liên tục, một ngày phải chạy lên xuống cầu thang mấy chục lần, mệt phờ cả người...

Happy St. Patrick's day. Especially to someone. This is a very special day.

By the way, I love GREEN. So this is the only day of the year where I can wear green and not look weird.

I've been thinking what to write. But I'm a bit confused. You see, I have 2 different diaries, 1 very detailed schedule, and then this blog. So I have to decide what to write where and not repeat myself. I have a lot I want to write about, but there's always that constant fear that someone will actually read my mind. I want to express myself yet I'm afraid of people understanding me. Therefore I do a half-ass job of both writing and hiding. A diary is supposed to be a place where you pour all your soul, but I have the phobia of it being discovered and read by other people, therefore I don't even dare write what I feel in my diary and sometimes have to use codes, which I later forget what they mean!!!

It would be nice to have someone to talk to and not have to hide your feelings, and just be yourself...

Sunday 8 March 2009

1 more week!

I can't wait for 1 more week to pass. I will finally be a free person. These past few months have been painful. I was constantly struggling with standardized tests, resumes, essays, recommendations, and interviews. I must have been floating in my own world for a while, not even wanting to talk to anyone. I was always preoccupied with my own thoughts... I don't even know what's going on around me anymore.

Life is a never ending cycle. In elementary school you had to try to get into a good secondary school. In secondary school you had to work hard to pass the exam to get into a good high school. In high school you work harder to get into a good college (I remember going to London 4 times and sleeping on a friend's floor to take the SATs and TOEFL and ACTs 6 years ago). You thought you were done? No way, job searching is even worse. Imagine applying to 100 firms, spending 8 hours per day job searching only to get a few interviews and if you're lucky, 1 job offer.

Well, that's not the end. Just when you think it's going to get better, applying to grad school is the same grueling cycle. LSAT, GMAT, essays, interviews, resumes. And if you do get in, you barely have time to breath before that internship and full time job search comes back to haunt you...

I hope this will be the last admissions process I ever have to go through. I don't think I can stand doing this one more time. Unless one day I couldn't find a husband and decide to get a PhD to kill time... As my friend said, she'll go back to Vietnam after her MBA to work and find a husband, but if by the time she's 30, she is still single, she'll probably go abroad to do a PhD.

The only good thing coming out of this is that I made a few new friends also going through the same thing as me. It's kind of like a support group. Also, while trying to write these arduous essays, I had to think a lot about my past, present and future and had to do an evaluation of myself. I actually discovered a lot about myself, and suddenly remembered a lot of things/accomplishments I had that I had long forgotten. It somewhat gave me a bit encouragement in disappointing times. It made me realized that I actually had a few good achievements and characteristics, that I am stronger than I thought I could be.


Just have to keep trying. Keep smiling. Keep hoping. And keep praying...

Monday 2 March 2009

You make me laugh



I am writing this while I should be writing my business school application essays. I couldn’t write a passionate essay on why I wanted to go to business school, yet I could write passionately about you.

I haven’t written a blog for 8 months. But this morning I woke up thinking of you. I was thinking of you while eating breakfast. It’s snowing where you are right now, I was wishing I could play in the snow with you and build a snowman. I was also trying to answer a question everyone has always asked me “Why do I love you?”

It’s a very difficult question that I myself have been trying to answer for a while. I know I love you, but could never express why or how to put it into words. It’s not like with other guys who you can point out about their success, their good looks, and their charisma. Sure, you’re charismatic. But you are not as handsome or successful or rich. I tried to remember all the times we were together, what made it so special. We are complete opposites, sometimes it’s a struggle to get along. But I suddenly realized the answer. It was so simple: You make me laugh. You are the only person who can make me laugh everyday, make me feel safe and that there is nothing to worry about.

They say, when you love someone, do not wait until tomorrow because tomorrow might never come. I don’t know what will happen tomorrow or in the future, but I just wanted to tell you how thankful I am and how happy I am when we were together.

Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!