Friday 11 December 2009

6 tháng cho một cú điện thoại




6 tháng chờ đợi một cú điện thoại
201 ngày mong mỏi

Chi phí 1 cuộc gọi: $1

Cái giá của sự chờ đợi: $1 = 18.000 VNĐ

Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Tuesday 1 December 2009

Bao giờ cho đến tháng 12


Tháng 12, em đã mong chờ 190 ngày
Tháng 12, em thêm tuổi mới
Tháng 12, ngày anh hẹn trở về
Tháng 12, với bao điều hứa hẹn
Tháng 12, Hà Nội trở gió

Tháng 12, cô đơn và thất vọng
Tháng 12, với bao điều ước

Chào em, chào ngày mai.

Chào em, tháng 12 yêu thương!



Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Poem from a dear friend



Write it down
Every curse and complaint
When your anger dissipates
Happiness will show its face.

Write it down
When you deplore the summer time
Honey light and rainy days
Memories live on the page.

Write it down
Aimless words you threw at him
In the fever of a spell
How bad he must have felt.

Write it down
When you hide your innocence
Away, not to let him see
Is it the way he wants to be?

Write it down
Close you have been to him
Yet, apart you are right now
For a simple reason: relationship no more.

I already wrote it down
The thirst, the anger, and the pain
The sudden of her changes
Oh, my first love! Beautiful, yet strange!


------------

Thank you so much em yeu!

Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Saturday 17 October 2009

149 days of summer and fall



After 149 days of waiting, I got to see the person I love for 1 hour. Yes, after 149 days of loneliness, of never ending hope, prayers and disappointment.


Yet I walked out of that café crying and heartbroken once again. Only to have to accept the fact that the person I loved does not exist anymore. The person I was having lunch with, although pocessing the same body, was a completely different person. He was not the kind, loving, gentle, sweet, smart guy I used to know. He was not the same guy who would pursue me for months, take me to see chick flicks to comfort me when I was down, send me cute text messages only to get a reply from me one week later, run all the way to my house just to give me my favorite drink, cook for me and take me on romantic walks. He was not the same guy who wanted to marry me, who made plans for our future, who lovingly introduced me to his parents. The person I love made me feel safe and happy. However, this time sitting in front of me was an indifferent and cold stranger. Up until now I still couldn’t understand what happened.


What did I do after that? I walked straight into a boutique and bought myself two expensive dresses. I also went and distribute copies of all the relationship books I have to distribute to my heartbroken girl friends.


Back to the 1-hour lunch. What did I say to him after 149 days? NOTHING. Why? Because I was afraid. Afraid of what? Afraid of saying something wrong that he would leave. Afraid of wasting our precious time together. Afraid of not being able to express myself or defending my feelings. And guess what? I was afraid of embarrassing him in front of other people, too.


Later that night, I talked to a friend, amid my tears and he asked, “Did you tell him how you feel?” “Uh huh, I told him I was hurt and lonely and missed him” “Did he take it seriously?” “I guess not. He said you look pretty and healthy! And laughed it off” “Do you see the problem now?”


What my friend pointed out what something I haven’t realized for many years. I don’t know when it started, but I have long had the habit of acting to please other people. Life is almost like a show where it is always the same routine. When I go out, I would always dress nicely, look happy, laugh and talk. No one had any idea how I feel or what I’m thinking or what was going on. When I am sad, I could always think of stupid pranks or jokes or crazy ideas or adventures or write a funny story about it. I had no idea how to express my true feelings. No one could understand. No one really knows. Maybe the only time I revealed myself involuntarily was when I was drunk.


Some of my best friends for a long time didn’t know until they witness first hand the reality. One even said, “When you go out, you are so confident and happy. I thought you were the “guy killer” who could get any guy you want and always treated like a princess”. Isn’t it ironic? When I have been heartbroken over one guy after the next, lonely and insecure, miserable and depressed for many years, even my friends thought I was happy with so many options to choose from!


Looking back, maybe I should have come see him in my messy hair, pajamas and swollen eyes so that he could see what life was really like these past 5 months without him. Why did I have to look pretty and sit there and watch him leave?


Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Thursday 1 October 2009

The purple house


Teddy and Mimi were lovers. Mimi with her dreamy eyes and vulnerable heart, Teddy with his plans and dreams for the future. They used to spend endless afternoons standing by the window of their 13th floor apartment, looking at the far distance. Teddy would hold Mimi from behind, kiss gently on her cheek and point at a house far away "One day we'd have a house like that and start a family together". The house, all by itself on a hill, was painted purple and surrounded by big trees and beautiful flowers. Mimi only smiled. Beside Teddy, she felt safe and happy.

It was on those afternoons that they dreamed of their future together. The purple house would have a big study room where Teddy could work at his desk but still be able to look out of the grand windows into the garden to watch Mimi and the kids. In the garden, their little boy and girl and would be playing hide and seek, the dog running around with them, their laughter still so innocent, while Mimi lies on a blanket on the grass, reading her book of poetry.


But Teddy left. Before they could build a purple house together. Before they could even start a life together. His ambitions were much bigger than what their life could promise. Even Mimi's gentle touch and sweet kiss could not hold him back. Mimi spend endless months searching for an answer, thinking that if only she could find a purple house, Teddy would return and they could be happy together. But Teddy never came back.


Mimi never had the chance to return to the apartment. Only from there could they see the purple house. Sometimes when thinking of Teddy, Mimi often imagined their purple house. To her, it was an image of happiness, of a happy ending that she never had. She often wondered "Did the purple house that she and Teddy saw ever exist, or was it just an illusion?"



Căn nhà màu tím, màu tím bình yên
Giấc mơ màu tím, màu tím mộng mơ
Tình yêu màu tím, màu tím thủy chung
Váy em màu tím, màu tím tinh khôi

Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Saturday 29 August 2009

Em hỏi anh


Em hỏi anh: Vì sao anh yêu em? Em yếu đuối lắm.

Anh trả lời: Vì em là em. Thông minh và cá tính. Mãnh mẽ mà yếu đuối. Lắm chuyện nhưng đáng yêu. Sự mạnh mẽ trong cuộc sống, sự yếu đuối trong tình yêu đúng lúc sẽ quan trọng đấy em à.


Em bảo anh: Em cần thời gian, sự chăm sóc, yêu thương.

Anh trả lời: Anh đem đến cho em tất cả.


Em hỏi anh: Nếu biết không có tương lai, yêu làm gì phải không anh?

Anh trả lời: Tình yêu đích thực vượt qua được mọi thứ.


Em bảo anh: Con trai ai cũng thế thôi, được vài ngày là thay lòng.

Anh trả lời: Có 1 người tự tin là sẽ không thay đổi.


Em hỏi anh: Anh có đủ tự tin và bản lĩnh để yêu em không?

Anh trả lời: Anh không tự tin và bản lĩnh nhưng dũng cảm được không em?


Em hỏi anh: Anh có tin vào phép màu?

Anh trả lời: Mình gặp nhau là một phép màu còn gì.


Em hỏi anh: Tình yêu nào cũng chỉ đẹp 3 tháng đầu thôi anh nhỉ?

Anh trả lời: Anh không muốn em chỉ hạnh phúc 3 tháng mà muốn em hạnh phúc suốt đời.


Em hỏi anh: Phải chăng em chỉ là không khí trong cuộc đời anh?

Anh trả lời: Không có không khí làm sao anh sống được?


Em hỏi anh: Nếu một mai anh phải đi xa mãi?

Anh trả lời: Anh sẽ mang em đi cùng. Mình sẽ có những đưá con giống hệt anh.


Em bảo anh: Nếu một ngày anh phải ra đi, hãy đừng ngoảnh lại nhìn em khóc và hãy đi không trở lại.

Anh trả lời: Không, anh ra đi mong ngày trở lại nếu thực sự là của nhau.


Em bảo anh: Anh khó hiểu và xa cách quá.

Anh trả lời: Còn em là cả một sự bí hiểm.


Em bảo anh: Em mơ mộng lắm, chẳng thực tế gì cả.

Anh trả lời: Anh sẽ cùng em biến những ước mơ thành sự thật, và bay thật cao và xa.


Em bảo anh: Em muốn sự an toàn.

Anh trả lời: Còn anh thì muốn vừa an toàn vừa nguy hiểm, như thế mới bền vững. Chỉ an toàn thôi thì sẽ

nhàm chán và sẽ không bền vững đâu.


Em hỏi anh: Em sợ mình như con thiêu thân bay vào ánh đèn, biết sẽ chết sao vẫn lao vào?

Anh trả lời: Biết đâu lao đúng cách thì sẽ không chết hả em.


Em hỏi anh: Anh chỉ cần lấy 1 người về làm vợ thôi phải không?

Anh trả lời: Anh không cần 1 người vợ. Anh cần em.


Em hỏi anh: Anh lấy vợ để sinh con cho anh thôi mà?

Anh trả lời: Anh lấy vợ cho cuộc đời anh.


Em bảo anh: Hạnh phúc mong manh lắm.

Anh trả lời: Vậy hãy trao anh giữ gìn hạnh phúc của em.


Em bảo anh: Em sợ yêu hết mình để rồi bị tổn thương.

Anh trả lời:

Yêu hết mình để nhận ra rằng:

Các anh khác không có ý nghĩa gì cả

Việc gặp họ nhiều khi trở nên vô nghĩa và miễn cưỡng

Để biết rằng trên đời này chỉ có mình anh thôi

Để biết rằng sẽ không còn kiếm ai được ai hơn anh nữa

Để hiểu rằng anh là tất cả những gì em muốn

Để hiểu rằng anh là người đàn ông thực sự của cuộc đời em

Và hiểu rằng ai là người đem đến cho em những phút giây ngây ngất



……..

Và rồi em hỏi anh: “Tại sao anh bỏ em ra đi hả anh yêu?”


Anh im lặng không trả lời.



Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Thursday 27 August 2009

Hãy trả lại cho em



Em trả lại anh:

Những lời hứa bâng quơ

Những câu nói ngọt ngào

Những thì thầm yêu thương

Những mơ mộng mông lung

Những ước hẹn không thành

Một chút tình mong manh


Anh hãy trả lại em:


Ánh mắt lung linh

Một tấm chân tình

Nụ cười hồn nhiên

Niềm tin sắt đá


Đôi môi chúm chím

Nụ hôn theo gió

Tháng ngày tuổi trẻ

Khắc khoải đợi chờ


Hạnh phúc đời em

Trao trọn tay anh

Cầu nguyện lên chúa

Cho những phép màu


Em dùng hi vọng

Nuôi mình để sống

Bằng những ảo tưởng

Mong điều kì diệu



Nước mắt buồn tủi

Em giấu vào đêm

Khao khát trong lòng

Em nén vào tim


Lo toan đời thường

Một mình em gánh

Nhớ nhung, chịu đựng

Làm em đuối sức

Ngơ ngác rối bời

Hát buồn vu vơ


Anh trả được không anh?


Và hãy một lần thôi

Cõng em ra khỏi cuộc đời anh

Vào một buổi chiều bình yên nắng êm


Anh làm được không anh?


Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Tuesday 25 August 2009

Cho tôi một vé về tuổi thơ




Làm người lớn thật phức tạp. Yêu người lớn thật là khổ.
Thế mới hiểu tại sao cậu bé Peter Pan không bao giờ muốn lớn lên.

Ước gì...
Em vẫn còn 18 tuổi
Để tin vào tình yêu vĩnh cửu, tình yêu vô điều kiện, tình yêu không tính toán
Để tin vào những điều kỳ diệu
Để tin rằng có những lời hứa là thiêng liêng
Để tin rằng có những tình yêu mãnh liệt vượt lên trên tất cả
Để tin rằng con người có thể quyết định số phận

Để tự dối lừa mình là sẽ không bao giờ mất anh
Để tự dối lừa mình bằng những hi vọng, và mơ mộng viển vông


Để có thể đổ lỗi cho sự ngây dại, ngốc nghếch cho những sai lầm của mình
Để vẫn còn thời gian, tuổi trẻ để bắt đầu lại từ đầu

Giá như không phải đối mặt với cuộc sống đầy cạm bẫy và toan tính
Giá như không phải bật khóc, ngơ ngác rối bời giữa cuộc đời

Giá như hai ta đến với nhau tình đầu trong sáng
Anh không có quá khứ, em không có sự sợ hãi nghi ngờ
Không có những mệt mỏi ưu phiền giết chết tình yêu


--------------------

Biết bao nhiêu cái "giá như", bao nhiêu cái "ước gì", nhưng hai ta không còn trẻ, đều không là mối tình đầu, đều đã quá mệt mỏi, để rồi tự làm khổ và dằn vặt nhau bởi những toan tính, sợ hãi . Giờ đây em chỉ ước những điều giản đơn cho hai ta. Và cám ơn trời cho mỗi ngày hạnh phúc mà thôi.

Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Sunday 9 August 2009

Confessions of a desperate single girl


Note to self:


I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.

I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.

I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.

I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.

I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.

I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.

I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.

I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.

I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.

I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.

I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.

I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.

I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.

I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.

I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.

...

Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Thursday 9 April 2009

When I grow up



Look what I found today while going through boxes in the storage!

When I grow up

By Le Suong Mai - 4 September 1994
When I grow up, I want to be
A normal grown-up with a job to be
To have a happy peaceful life
And bring memories of my childhood life

When I grow up I want to be
A grown-up who can dress successfully
A human being who has manners
A grown-up who could find herself happiness

When I grow up I want to be
A gown up who could care for people
And make them happy and be happy
I want to be a person with courage

When I grow up, all I want to be is myself again.


---------

Somehow 15 years later, I am still working on these simple goals.

Wednesday 8 April 2009

I’m in love…




With the hot guy singers at Acoustic. How could they be so good looking and sing so beautifully at the same time?

With Saigon. I love roaming the city late at night when it’s more quiet and somewhat romantic.

With jogging every day. I could feel the fresh air, the wind blowing, the smell of the grass. I usually listen to the Bible on my mp3 while jogging. My goal is to go through the bible this year so at least I would be learning something. Although I wasn’t paying attention to what the reader was saying most of the time, but his voice is so soothing and peaceful. He is truly an angel sent from God.

With my wonderful friends. Sometimes on the phone or online, we don’t have to be constantly talking. But just having them there or just looking at each other through webcam makes me happy.

With reading. Do you have that irreplaceable feeling of curling in bed and savoring a good book line by line? Sense and Sensibility was a gem. I am reading This side of Paradise right now. And I’m so happy to recommend it to a friend who’s reading it at the same time with me.

With the 4 sexy dresses I just bought. Cost me a fortune but the sexy feeling is priceless.

With myself. If I can’t love myself, then who would? By the way, if you haven’t figured it out by now: I am beautiful, sexy, smart, charming, brilliant and wonderful ☺
------

I remembered in college, when I declared to my friend that I was in love. She just sighed and said “Aren’t you always in love?” Yes, I am.



Sunday 5 April 2009

Young and fabulous




I have been finding numerous ways to procrastinate these days. The latest one has been to go through my old pictures and reminiscing the memories (but how come most pictures were of me drinking???). http://www.flickr.com/photos/lesuongmai/sets/72157616365359532/

I can’t believe how time flies. It has been almost 8 years since I first went abroad. Am I getting old? I always thought I was 18 years old. Every time someone asks me how old I am, I actually have to subtract the year in order to get my real age… Am I living in denial? He he…


Going through the pictures, so many beautiful memories came flooding back to me. Good friends I made, wonderful experiences I had, exotic places I have been to. There are things I have almost forgotten about. Looking back I realized that I have achieved a lot, I have gone to great lengths and have grown and learn more than I expected. I have laughed and cried. I have been to 20 countries, traveled across the US, gone sky diving, worked in Sri Lanka, volunteered in New Orleans, took out trash at a fast food restaurant, delivered papers, done science research, worked at an investment bank, learnt to ice skate etc. Not bad at all.

If only I could turn back time and relive those moments. But we’re still young and fabulous. The future lies ahead of us. There’s still a lot we can do. Getting older is not bad at all; let me tell you the advantages:

- You learn to be comfortable with your body. Mind you, in high school I was super skinny and in college I was chubby. Now I think I’m sexy!
- You have a MUCH better sense of fashion. I dressed pretty hideous in the past, didn’t I?
- You learn to love yourself and be happy with what you have. You learn to enjoy time alone.
- You learn to love in a different way. You understand that there is not only one true love. You can love different people at the same time, but it’s just different kinds of love. Once you love someone, you will never stop loving him/her, but it will turn into memories as time goes by. You learn to let go.
- You learn to accept people for who they are.
- You learn to enjoy the surprises and unpredictability of life and not have to constantly try to control your destiny.
- You learn that having fun isn’t a bad thing.

Life is beautiful. And, YES we can do it!

Quang cao tiep tho cho Toan:

Những tình yêu chung thủy
Chết yểu vì đa nghi

Những khu vườn hoang hoải

Những xác hoa tường vi

Saturday 4 April 2009

Đi tìm hạnh phúc

Khi cô bé 15 tuổi, phía trước là bầu trời. Cô bé biết đến rung động đầu tiên với một cậu bé cũng ngây thơ không kém. Đối với em, cuộc sống là một đường thẳng, chỉ cần cố gắng là được. Em nghe bài Goodbye của Air supply mà không hiểu sao nếu còn yêu nhiều thế, người ta lại phải chia tay nhau. Em chắc chắn rằng cậu bé bạn của mình sẽ cùng mình đi mãi quãng đường còn lại. Cô bé nghĩ đến 10 năm tới. Cô hình dung mình năm 25 tuổi với một người chồng yêu thương, một gia đình hạnh phúc, một công việc tốt.

Khi cô bé 18 tuổi, cuộc sống mở ra trước mắt. Cô bắt đầu có những ước mơ, tham vọng. Cô sa vào sự ganh đua thành tích và danh vọng. Cô chợt nghĩ, mình phải đạt được thật nhiều, mình không thể đánh mất công danh sự nghiệp vì một người. Cô bé và cậu bè vẩn cùng đi, nhưng họ đã bước đi trên hai đường thẳng song song từ lúc nào.

Khi cô bé 20 tuổi, cô bắt đầu biết sống không chỉ cho riêng mình, cô biết lo cho những người xung quanh. Tự vật lộn với cuộc sống, cô lại càng nhìn thấy bao người kém may mắn hơn mình. Cô tự nhủ cuộc sống của mình phải dành để đem đến hạnh phúc cho người khác. Làm sao mình có thể hạnh phúc được nếu trên đời còn bao nhiêu người bất hạnh?

Thế rồi trong chớp mắt cô bé đã 25 tuổi. Đã bao lần vấp ngã. Đã trải qua bao nỗi đau khổ thất vọng. Những lời hứa bị lãng quên, những ước mơ không thành, những kế hoạch sụp đổ… Đã chai sạn vì sự cố gắng. Đã quá mệt mỏi với sự cô đơn một mình. Cô trở về ước mơ cách đây 10 năm. Hơn bao giờ hết, cô ao ước hạnh phúc của riêng mình, một căn nhà ấp cúng, một vòng tay yêu thương chở che của một người con trai. Thế rồi cô đi tìm hạnh phúc. Và cô tưởng rằng mình đã có được hạnh phúc.

Thế nhưng, cô không biết một điều. Đi tìm và tìm thấy hạnh phúc chỉ là bước đầu. Cái khó khăn nhất là giữ gìn và bảo vệ được hạnh phúc…

Bâng quơ




“Em đừng đi, ở lại đây nhé!”
“Không, em phải đi. Em muốn đi thật xa, rời khỏi nơi này, bắt đầu một cuộc sống mới, để quên đi nỗi buồn…”

Em có một nụ cười thật đẹp nhưng một ánh mắt thoáng buồn. Em luôn che giấu nỗi buồn của mình bằng cách nói chuyện thật nhiều, nhưng thỉnh thoảng em lại ngừng, nhìn xuống rồi thở dài. Thỉnh thoảng anh lại phải đi xem những phim tình cảm lãng mạn với em, vì chỉ những lúc đó em mới tạm quên nỗi buồn mà cười. Mà em xem rất tập trung cơ, hình như trong lúc đó em vẫn đang mơ mộng một tình yêu đẹp như trong phim. Anh thì không thích xem phim, vì anh muốn được nói chuyện cùng em cơ.

Mỗi lúc em buồn, anh thường nói “Ôi giời, em cứ buồn linh tinh. Rồi sau này em nhìn lại sẽ thấy những chuyện đó chẳng đáng tí nào”. “Anh chẳng hiểu gì cả. Anh chàng interview đấy sẽ quyết định tương lai của em, anh ý không thích em thì em sẽ không được nhận vào trường. Còn anh chàng em yêu thì quyết định hạnh phúc của em. Anh ý không yêu em thì em sẽ mãi mãi đau khổ.” Anh nghe mà nghĩ thầm “Liệu có bao giờ em nghĩ là chính anh mới là người sẽ ảnh hưởng đến tương lai và hạnh phúc của em không nhỉ”

Anh thỉnh thoảng xuất hiện bất thình lình trước cửa nhà em và gọi em. Để bị em mắng một trận “Anh làm cái gì đấy?” Anh không biết phải trả lời là anh đang làm gì, chỉ biết là anh đang làm một cái gì đó. Bình thường thì em ăn mặc rất đẹp, nhưng ở nhà thì em đầu bù tóc rối trông rất buồn cười. Anh biết mỗi lúc anh gọi điện hoặc đến, em lại mừng hụt vì em đang trông mong một người khác. Nhưng không sao đâu, anh đủ người lớn và từng trải để biết đến sự kiên nhẫn. Chỉ cần gặp em và nhìn thấy em cười là anh cũng thấy vui rồi.

Em đừng đi, em nhé…

Đàn bà xấu không được tặng quà




Uhm, you know you are a very lucky girl. You are so spoiled. Why? When you are sad, there are all these guys around you who are willing to do whatever to comfort you. A guy will burn music for you to listen to. A guy will take you out to different restaurants. Another will take you to the movies to watch chick flicks and watch you laugh. Another will send you beautiful flowers. Another one will bring 2 bottles of wine to drink and get drunk with you. In the middle of the night when you cry, you could always find a guy to call and cry. When you feel down, you could always click on a guy on your friends list to chat for hours. He would always listen to you and try to encourage you.

Not only that, your girlfriends are always there for you. They can bitch talk with you. They can share their experience with you. They can give you a cyber hug. They love you too.

Not everyone is as lucky. Most people do not have as many friends. They do not have the numerous guys surrounding them. Some women have never been loved in their life. Some has never received any flowers. Some can only cry by themselves in their sleep. Some has to keep their misery and sadness to themselves.

So keep your chin up and enjoy your life. Treasure every moment, whether it is happiness or sadness. Remember that, when you keep loving, you’ll be loved back. Do not worry, everything will be all right…

Friday 3 April 2009

The pursuit of happiness






I think someone must have drugged me yesterday. I had a really shitty day (actually my life right now is a big mess) but in the evening I was so hyper and happy, for no reason! Good mood like this do not come very often so I might as well enjoy it.

Maybe it’s the April’s Fool prank that I was able to pull off the other day. I somehow was able to convince most of my friends on Facebook and Yahoo that I just got engaged. I think it was the profile picture of the diamond ring, me mentioning dieting and working out to prepare for the wedding, planning a wedding in VN and the US that even some skeptics were fooled. I had a blast doing this and would have kept it up until the end of April Fools but suddenly felt bad for some heartbroken guys out there… People kept asking me “Who’s the lucky guy???” Well, the lucky guy does not know that he’s lucky, or else there would have been a real engagement, right? I’ve been thinking, maybe I’ll save up some money to one day buy my own diamond ring. I would be able to get the exact ring I wanted and not have to worry about the guy choosing the wrong ring…

These days what kept me happy are random crazy thoughts I have throughout the day. I’m forever a dreamer and a romantic at heart. I am always feeding my wild imagination with silly ideas, theories and inspiration for my novel some day. I usually lie in bed listening to the song “I’ll stand by you” by The Pretenders over and over again. Usually this is what I wanted to say to the guy I love. But this time, the more I listen, the more I feel like it is singing to me, just like what my friends have been doing for me, being there for me and loving me the whole time. I started thinking about my life this past 10 years and jumped to my computer to call Luan.

We met in high school 10 years ago. I was a skinny girl with thick glasses, a braided hair, in a white ao dai. He was an awkward, nerdy guy who had this crush on me and was sneaking peaks at me. “Luan honey, it’s been 10 years since we’ve known each other. Looking back, at that time, could you ever have imagined us like this, right here? Did you ever think our lives would be this way? Isn’t it funny, that I was your inspiration in high school to help you study harder and become a good student, but throughout the years, it was you who have always been pulling me out of the mud, pushing me to go on living when I felt down and wanted to give up? You were always the first person I called when I wanted to cry. You were there for me through every heartbreak” “I know honey, be strong and keep on fighting. Here’s to another 10 years of trying hard and improving ourselves!”


Life is like a sine curve, with its ups and downs. There will be moments of uttermost happiness but also times of incredible pain, misery and disappointments. But once you have hit rock bottom, there is no other way but to rise up again.

Love is like holy wine. It tastes so bitter and so sweet at the same time. You want to save it forever, but good wines are meant to be drank. If it’s only saved up and put to show, its existence is pointless. You know that once you finish the bottle of wine, you won’t have anymore, but you might as well enjoy the taste while drinking it.

Monday 30 March 2009

Funny love story - chuyện tình thời du học và khủng hoảng kinh tế





Hôm nọ em Nga nhắc mình mới nhớ có câu chuyện tình yêu mình viết cách đây 1 năm trong lúc điên rồ. Hôm này mở ra đọc lại thấy buồn cười và dở hơi kinh khủng. Trong 1 năm mà mình thay đổi nhiều quá, có lẽ năm sau đọc lại những gì mình viết năm nay mình cũng sẽ cười ha ha...



Những ai đi du học, từng sống ở Anh hoặc Mỹ và làm trong finance sẽ hiểu những từ viết tắt trong này, he he...



Chuyện cô À người Xì-Gòn và anh Ồ người Hà-Lội

Lần đầu tiên cô À nhìn thấy anh Ồ là lúc đang học trường Ích ở Paris. Bạn Tí tồ thấy cô bạn À của mình ế chỏng ế trơ thương quá bèn đưa cho xem một tấm hình toàn các chàng trai khôi ngô tuấn tú học trường Lờ-SE ở London bảo “Chọn đi, thích thằng nào tớ giới thiệu cho”. Cô À sướng quá đến mờ cả mắt nhìn vào ảnh và chỉ ngay anh Ồ. Tiếc thay lúc đó cô À chưa mổ mắt nên không nhìn rõ là trong ảnh anh Ồ đang đứng ngay cạnh bạn gái. Cô À tức quá đành tiếp tục hẹn hò với Newton và Einstein trong sách giáo khoa.



Một năm sau cô À về Việt Nam chơi hè và ra Hà Nội xin thực tập ở World Bank. Thấy bạn mình chân ướt chân ráo nhà quê lên thủ đô một mình, Tí tồ giới thiệu À với các bạn của Tí cho đỡ buồn. Thế là cái hôm trời mưa sấm sét định mệnh ấy, À gặp Ồ ở Ngã Tư Sở và bị sét ái tình đánh trúng vào tim suýt phải đi cấp cứu. Mãi một lúc sau hoàng hồn À mới nhận ra Ồ chính là anh chàng đẹp trai trong tấm hình ngày xưa. Tiếc thay, ngay tuần sau À đã được gặp thêm một nhân vật quan trọng trong tấm hình đó – bạn gái của Ồ. Biêt thân biết phận không được sexy chân dài và hot bằng người ta, À chỉ dám ngậm ngùi đứng nhìn từ xa. Xui xẻo cho À, mùa hè năm đó hội sinh viên thực tập ở WB có mỗi mấy mống nên toàn đi chơi với nhau. Càng gặp nhiều À càng “ngắc ngư con gà Tây” Ồ hơn. À phát hiện ra Ồ rất thông minh, thế mà từ trước đến giờ À cứ nghĩ mình là thông minh nhất rồi. Mà anh Ồ không chỉ thông minh sách vở mà còn rất hiểu biết và khôn ngoan, về khả năng ăn nói và khéo léo có khi chỉ thua cô À một tí ti thôi. Cô À rất ghen tị tại sao Ồ giỏi, chăm chỉ, đàng hòang tốt bụng mà lại cũng rất chịu chơi. Thật bất ngờ anh Ồ lại còn có tửu lượng không thua kém gì cô À. Anh Ồ đạt được hai tiêu chuẩn quan trọng của cô À trong việc tìm kiếm chồng để cải tạo gene là về chiều cao và giọng hát. Anh Ồ chững chạc và rất nam tính và bụi đời, lãng tử, mà đẹp nhất là khi mặc áo sơmi trắng. Môi của anh Ồ thì hấp dẫn thôi rồi, đến nỗi cô À vốn rất ghét hôn hít ướt át nhìn mà còn thèm. Ghét quá đi mất, người đâu mà may mắn lắm tài thế cơ chứ.



Mùa hè đó phải nói là mùa hè tuyệt vời nhất của cuộc đời 21 năm của cô À. Họ có bao nhiêu kỉ niệm đẹp bên nhau. Nào là những buổi đi ăn chân gà nướng buổi đêm, chèo thuyền ở Hồ Tây, đi dạo ở Hồ Hoàn Kiếm, ăn kem Fanny bờ hồ. À và Ồ thường đố nhau các câu đố về Toán, Lý, Tin để xem ai thông minh hơn. Họ còn có môt chuyến đi chơi và tắm biển nô đùa thật thú vị ở Sầm Sơn. Cô À còn được vinh dự xoa kem chống nắng lên lưng anh Ồ nữa. Cần đính chính là tất cả những kỉ niệm trên đều bao gồm anh Ồ cô À cộng thêm vô số người nữa. Cô À chưa bao giờ được đi chơi riêng với anh Ồ. Cô À luôn biết anh Ồ không phải là của mình nhưng mà thôi mình mượn của người ta một chút rồi trả lại vậy. Tuy chỉ là bạn bè nhưng có những lúc anh Ồ trêu hoặc nhìn cô À thật tinh quái khiến tim cô À ngừng đập mất mấy nhịp.



Đêm cuối cùng của anh Ồ ở Hà Nội trước khi về lại Anh mùa hè năm đó, cả nhóm mấy đứa bạn đến tụ tập ở một nhà người bạn ăn nhậu để chia tay anh Ồ và quyết định ngủ lại. À buồn lắm, biết ngày mai Ồ sẽ ra đi chẳng biết bao giờ gặp lại. Thế là À quyết định ở lại cùng mọi người. Tối đó cả 4 người ngủ trên giường một cái giường. Mà cô À này cũng rất ư là hư. Cô mượn anh Ồ một cái áo sơmi trắng sọc xanh lá cây (Calvin Klein) để mặc làm váy ngủ ngắn cũn cỡn. Anh Ồ bị cô À khêu gợi bèn quay qua nắm lấy tay cô À. Thế là tối đó trong lúc mọi người ngủ, cô À và anh Ồ ngồi tâm sự. Chỉ khổ thân anh Vờ nằm bên cạnh mất ngủ cả đêm mà không dám hó hóe gì, vẫn phải giả vờ đang ngủ say. Tối hôm đó À hiểu thêm rất nhiều về Ồ. Họ nói chuyện với nhau về cuộc sống du học xa nhà, về các ước mơ, về hội họa, về Hà Nội thân yêu. Bình thường cô À rất ngoan, nhưng giờ đây khi chỉ có 1 đêm duy nhất với Ồ, cô mặc kệ tất cả vì đến khi mặt trời mọc sẽ phải rời xa Ồ mãi mãi. Lần đầu tiên À được chạm vào đôi môi ngọt ngào của Ồ. Nhưng mà cô À này đúng là lơ mơ, làm gì cũng không đến nơi đến chốn, đã lừa được người ta lên giường rồi mà lại chỉ dám sờ sơ sơ, chẳng được sơ múi gì mấy. Sáu giờ sáng hôm sau À về nhà, Ồ tiễn À xuống, họ không nói gì với nhau. À bước đi không dám ngoái nhìn, sợ sẽ òa khóc. Cô À biết mình không hối tiếc mà cũng không đòi hỏi gì hơn. Vì Ồ mà À đã yêu Hà Nội nhiều lắm lắm. Sau khi Ồ ra đi, một tuần còn lại À ở Hà Nội như người mất hồn, đi đâu cũng cảm thấy trống vắng một bóng hình quen thuộc.Tự nhiên thấy Hà Nội chẳng dễ thương nữa, đi đâu cũng thấy người ta chửi nhau. Bây giờ À mới hiểu ông Hàn Mặc Tử tội nghiệp cảm thấy thế nào khi viết “Người đi một nửa hồn tôi mất, Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ”. Cô À tủi thân cho cái số của mình, lại tiếp tục cô đơn trong khi Ồ đang ở bên bạn gái.



Mùa hè qua đi, mùa thu lại đến. À quay về Pháp học và tìm việc cho tốt nghiệp. Dẫu biết rằng không có cơ hội, không hiểu sao À vẩn cố gắng để có thể sang London làm việc sau khi tốt nghiệp. À biết rằng mình phải quên anh chàng Ồ của mình đi. Cô cũng có bạn trai, có anh này anh nọ. Nhưng hằng đêm, À luôn nằm mơ thấy Ồ. Trong giấc mơ, nhiều năm sau gặp lại, Ồ và À vô tình chạm tay vào nhau, mọi tình cảm bỗng dưng bùng nổ. Mỗi lần mơ xong, cô À nhà ta toát mồ hôi tỉnh dậy cầu Trời khấn Phật “Con biết đây là sự trừng phạt vì trước giờ con đã làm nhiều chàng trai đau khổ si tình, nhưng con xin ngoan ngoãn chịu đựng sự thất tình này, mong ông trời sớm cho con tai qua nạn khỏi quên được chàng Ồ đề con có thể sống bình yên”. Thế nhưng hình như tội của cô À nặng quá nên suốt mấy năm ông trời vẫn không cho tha. À tìm cách ghét Ồ để quên đi mà càng cố quên càng nhớ.



Một năm lại trôi qua và một mùa hè lại đến. À xin được việc ở công ty Bờ Sờ và chuyển qua London làm việc. Ồ cũng tốt nghiệp ở lại London làm cho công ty Gờ Sờ. Họ gặp lại nhau nhưng mọi thứ đã không còn tự nhiên như xưa. Gặp Ồ thì À giả vờ như không để ý mặc dù tim đập chân run. Cô tỏ vẻ bất cần mặc dù thích bỏ xừ. Mỗi lần thế À lại rất giận mình, mình tìm mọi cách chuyển đến đây để mà vài ba tháng được nhìn thấy “người tình trong mộng” một lần thế này mà mỗi lần gặp thì lại xấu hổ, tự ti. À không còn là cô bé hóm hỉnh vui cười như xưa nữa. À kiêu quá ư? Thật ra là À sợ lắm Ồ ạ. À chẳng đòi hỏi, hi vọng gì, chỉ muốn là một người bạn đối với Ồ, nhưng sao Ồ hờ hững và lạnh nhạt quá. Thỉnh thoảng À hay đến Canary Wharf nơi cơ quan của Ồ, để cảm thấy gần Ồ hơn, nhìn lên tầng 40, cảm thấy Ồ rất gần mà cũng rất xa.



Mọi việc sẽ bình lặng như vậy nêu không có một ngày đẹp trời cô bé À nhận được tin chàng Ồ và bạn gái xinh đẹp đã chia tay. Mọi cảm giác trong người À bùng cháy như những ngày đầu gặp nhau, như khi vừa bước khỏi căn nhà ở đường Trần Quốc Toản đó. Được sự động viên của mấy chục người, À quyết định tỉnh tò với Ồ. Không thể có tư tưởng “há miệng chờ sung rụng” được nữa. Xếp hàng bao lâu rồi, bây giờ không nhanh chân thì con khác lại nhảy vào cướp Ồ mất, lúc đó À lại chờ đợi tiếp mấy năm à. Gọi là tỏ tình nhưng mà À nhát lắm. À chỉ dám gửi các món quà tình yêu bí mật đến cơ quan Ồ, hi vọng dần Ồ sẽ hiểu ra thủ phạm là ai. Tuần đầu À gửi một gift card iTunes, biết rằng anh Ồ nhà ta cực kì thích nghe nhạc. Tuần thứ hai là một cuốn guidebook “London by night”, vì chàng ta cũng thích bars và pubs không kém. Mấy ngày sau À gửi cho Ồ một chiếc bật lửa Zippo. Mặc dù không thích khói thuốc phì phèo của Ồ, nhưng À hi vọng Ồ ngậm điếu thuốc và dùng bật lửa có in hình đôi môi sẽ tưởng tượng ra đang ngậm đôi môi của À. Món quà thứ tư À gửi đi là phim Before Sunset. Ồ có bao giờ nghĩ câu chuyện đó rất giống bọn mình không hay chỉ có À có cảm giác đó? Trong phần 2 của Before Sunrise là phim Before Sunset, hai người đó gặp lại sau 9 năm xa cách. Nếu người ta còn có cơ hội gặp lại, tại sao mình lại không hả Ồ, khi mà À vẫn luôn ở đây chờ đợi Ồ suốt bao năm nay?



Món quà cuối cùng là 2 vé xem phim ở rạp The Phoenix là rạp Indie movie ưa thích của Ồ cùng tấm thiếp ngộ ngĩnh có dòng chữ “Call me” và số điện thọai của cô bé À viết bằng Binary Code. À chờ đợi một cú điện thoại. 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày, không một tin tức gì từ Ồ. Có lẽ cô À nhà ta sẽ không bao giờ biết được các món quà đó có đến tay Ồ không, hoặc Ồ đang nghĩ gì. Nhưng có lẽ nhiều khi câu trả lời duy nhất lại là sự im lặng. À đã định tuyển chọn các anh bạn cao to khỏe mạnh của mình chặn đánh Ồ nhưng nghĩ lại nếu đánh cho mặt mũi đầy sẹo thì phí quá, chẳng còn được ngắm nữa.



Câu chuyện kết thúc như thế nào nhỉ? Công ty Bờ Sờ của À bị bọn JP mua lại. À chán nản nước Anh sương mù lạnh lẽo bèn xách vali đi về nước bắt đầu sự nghiệp văn chương. Ồ chợt nhận mình cũng yêu À và chạy ra sân bay đuổi theo, tiếc rằng quên không lấy bật lửa ra khỏi túi quần nên bị bảo vệ Heathrow chặn lại tưởng là khủng bố… À bừng tỉnh khỏi giấc mơ, máy bay đã hạ cánh xuống Tân Sơn Nhất. Hóa ra không có anh chàng Ồ nào chạy đuổi theo, mà chỉ có các anh taxi xe ôm chạy theo hỏi À có cần chở về nhà không.



3 năm trôi qua, Ồ nhà ta xui xẻo lấy phải một ả vợ xấu xí quái ác. Công ty Gờ Sờ tuyển Ồ sang New York làm việc. À đã thành một nhà văn và nhà báo trẻ đầy tiềm năng ở Việt Nam. À nhận được học bổng sang học Báo Chí tại trường Columbia. Một lần nữa họ lại gặp nhau, lần này là ở ngoài quán phở Nam Sơn trên Grand Street ở Chinatown của New York. Ổ choáng váng nhìn thấy À càng lớn càng xinh. Lần đầu tiên anh Ổ lột bỏ cái vỏ lạnh lùng và thành thật khai báo đã không thể quên được À sau khi À rời bỏ London. Cô nàng À xúc động nhìn anh Ổ từ đầu xuống chân. Anh chàng vẫn đẹp trai và ngon lành như xưa. Chẳng lẽ lại mượn của người khác thêm lần nữa à? À nuốt nước bọt quay gót bước đi, “Tớ ghét phải phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác lắm, nhưng khi nào ấy bỏ vợ thì gọi tớ nhé” hi hi…



The end.



Conclusion: theo lời anh Quang "Đời còn dài, giai còn nhiều"

Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!



Friday 27 March 2009

Pleasant surprise!

P1040148 by you.

Today I received a beautiful basket of flowers from an unknown person. I must say this is the biggest and most beautiful thing I have ever received. Even my mom has to exclaim that she has never seen such a beautiful basket of flowers (it looks much prettier in real life than in this picture taken from my camera). I was so surprised and happy, I burst to tears. Whoever you are, thank you so much. You made my day and gave me the much needed encouragement.



Thank you so much... Hugs and kisses...


Friday 20 March 2009

Tiểu phẩm




Lấy cảm hứng từ Tiểu phẩm “Thư của bà vợ gửi cho bồ nhí” của Lê Hoàng và bài hát “I told you so”, nhân dịp bị mất ngủ, ta đây tập viết tiểu phẩm.

Thư của bồ mới gửi cho bồ cũ

Thưa chị,

Chắc chị ngạc nhiên lắm khi nhận được lá thư này từ một kẻ bị chị đi rêu rao với bạn bè là con yêu tinh cướp giai của chị. Em cũng chẳng thích thú gì khi phải viết những dòng này. Chị và em cùng yêu một người. Nhưng chính chị đã đẩy anh vào tay em đó thôi.

Chị có rất nhiều điểm hơn em, ai cũng công nhận là thế. Chị thông minh giỏi giang, ăn nói lưu loát. Em thì học đúp lên đúp xuống, ai hỏi gì chỉ biết trả lời “dạ” một cách e thẹn. Bài tập trong trường em đều nhờ anh giải hộ. Chị sang trọng quí phái. Em thì áo xanh áo đỏ hở trước hở sau. Chị tự lập quyết đoán, cái gì cũng biết tự xoay sở, em thì hơi tí là cầu cứu anh. Chị tự kiếm tiền, đi shopping tự trả tiền, thậm chí còn sắm sửa cho anh. Em thì chỉ biết chọn lựa những thứ đắt nhất và đưa vào tay anh ở quầy tính tiền.

Thế nhưng anh lại thích thế chị ạ. Em tuy thua chị ở hàng trăm điểm nhưng lại hơn chị ở hàng ngàn điểm. Em biết diện những chiếc váy xòe nhỏ xinh, đi những đôi guốc cao kêu cọc cọc vang cả khu phố. Mỗi lúc gặp anh, em thơm lừng mùi nước hoa Pháp, hôm thì Lancôme, hôm thì Chanel, đi dã ngoại thì em chỉ diện sơ sơ Tommy Hilfiger thôi. Tóc em óng mượt bay trong gió, anh cầm lên hít từng hơi ngây ngất. Móng tay em thon dài, tỉa tót gọn gàng sơn màu hồng xinh. Anh cầm bàn tay mềm mại của em lên hôn và áp vào má anh. Trong khi đêm nào chị vừa đặt lưng lên giường là ngủ và ngáy khò khò thì em và anh thức cả đêm tâm sự, ngắm trăng, chia sẻ nhưng khát vọng cuộc đời. Thỉnh thoảng còn cù nhau một trận cười nắc nẻ như hai đứa trẻ con.

Chị luôn thể hiện cá tính mạnh mẽ của chị, em thì ngây thơ ngoan ngoãn nghe lời anh. Chị luôn trách móc, tra hỏi, giận hờn anh, em thì chiều chuộng khen ngợi anh. Đàn ông ai mà chả thế. Họ muôn được tôn sùng, muốn được chở che, muốn được sướng con mắt. Chắc chị cũng từng biết điều đó, tiếc rằng chị lại quên nhanh quá.

Chị à, kết quả ai thắng kẻ thua thì chị đã rõ. Chị đừng trách em, cũng đừng trách mình nhiều quá làm chi. Chị đừng buồn, rồi chị cũng sẽ quên được anh đi.

Thôi anh đang đợi để đưa em đi ăn nhà hàng sang trọng. Chúc chị ở nhà ăn mì gói ngon miệng.

Em,


The New Girl


Thư của bồ cũ gửi cho bồ mới

Chào cô,

Quả thật là tôi cũng bất ngờ khi nhận được thư của cô. Tôi không bất ngờ chuyện anh có bồ mới, mà chỉ ngạc nhiên là cô còn tư cách để mà viết thư khoe khoang với tôi.

Cô biết mặc váy xòe, xịt nước hoa, diện giày cao gót, bôi móng tay xanh đỏ. Những thứ đó tôi có thừa. Bây giờ thì tôi đi lại trong nhà mặc áo của anh, xỏ dép lê của anh. Tóc tôi búi lên cho tiện làm việc nhà. Người tôi thấp thoáng mùi bacon rán, nước lau nhà, xà phòng giặt. Cô khoe là anh giải bài tập cho cô, nhưng có biết đâu là những bài tập trình độ phổ thông đó anh lại đưa nhờ tôi giải, nói là giúp cho em gái. Tôi biết tỏng chứ, nhưng chỉ cười khẩy mà thôi.

Cô sung sướng được anh dẫn đi nhà hàng sang trọng, mua sắm đắt tiền. Còn tôi thì đã cùng anh trải qua những ngày tháng thiếu thốn, đếm từng đồng từng xu. Cô say mê vẻ hào hoa của anh và thích thú nghĩ rằng anh có gu thẩm mỹ mà biết đâu những cái áo cái quần là do tôi chọn lựa cho anh. Anh đến với cô người thơm phúc, khỏe khoắn cường tráng. Còn tôi ở bên anh những lúc anh bệnh tật ốm đau mệt mỏi. Tôi biết mua thuốc chữa thấp khớp cho anh, biết tìm thuốc chữa dị ứng mũi cho anh, biết xoa dầu để dịu những cơn đau bung triền miên của anh. Mà cô có biết những lúc đấy anh nũng nịu như một đứa bé lên 3 không. Tôi yêu anh cả khi anh 2, 3 ngày không tắm, có thể hôn anh khi buổi sáng dậy anh chưa đánh răng. Trước mặt cô anh không dám đánh rắm, nhưng ở bên tôi anh cảm thấy an toàn và không phải che giấu điều gì.

Cô chỉ biết những vẻ bên ngoài của anh, cô thấy lạ lẫm trước sự bí ẩn của anh. Còn tôi thì biết hết những bí mật, những nỗi lo lắng, vui buồn của anh. Tôi biết đến nguyên nhân của từng vết sẹo nhỏ trên người anh. Người đàn ông tôi nhìn là cái thật. Cái cô nhìn là giả. Giữa cô và anh có thể là một cặp tình nhân, giữa tôi và anh là một gia đình thật sự.

Cô sung sướng tự nhiên trong căn phòng của anh mà tôi dày công trang trí. Cô nằm trên chiếc giường mềm mại và đắp tấm chăn ấm áp mà tôi sắm sửa. Đi chơi xa với anh, cô chỉ phải lo tô môi kẻ mắt và chuẩn bị những bộ quần áo rẻ tiền của cô. Còn tôi thì chuẩn bị cho anh thứ trà anh ưa thích, gói từng cái bông ngoáy tai cho anh dùng.

Cô hãnh diện khi được anh giới thiệu với bạn bè. Mà có biết đâu là tôi được bố mẹ, anh chị và bạn bè anh quí mến. Cô bẽn lẽn giả vờ cười khi mọi người nói đùa, ai hỏi gì thì thưa. Còn tôi biết tiếp đón bạn bè nồng hậu, tổ chức những bữa tiệc ngon lành, bày những trò chơi vui nhộn cho mọi người.

Cô em của tôi ơi, cô viết thư cho tôi với vẻ tự đắc pha chút hả hê. Cô tự cho mình là người chiến thắng. Cô nhầm thảm hại quá cô ơi. Tôi không vui khi anh có bồ mới. Nhưng chớ nói rằng tôi quá hoảng sợ vì điều đó. Tôi cũng không trách cô hay đánh ghen. Tôi không phải hàng tôm hàng cá. Tôi thậm chí còn mừng, vì anh đã gặp cô. Để rồi chỉ sớm mai thôi, anh sẽ chán và biết điều mà bò về với tôi. Lúc đó tôi cũng chẳng giày vò đay nghiến anh đâu. Tôi chỉ hôn nhẹ lên môi anh, thì thầm vào tai anh “Em đã nói rồi, chẳng con nào bằng em đâu” rồi cuộn tròn trong vòng tay anh và tiếp tục giấc ngủ ngon.

Chúc cô may mắn trong công cuộc tiếp tục cướp bồ của người khác.

Tôi,


The bitchy ex

Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Thursday 19 March 2009

Sleepless...

I'm going crazy with insomnia. At this rate, I will die of exhaustion.

Today a friend of mine complained of his lack of satisfaction in his current relationship. Seeing my lack of supportive response, he then complained how boring a friend I had become and left. I am sorry, my friend. I cannot help you anymore when you are never happy with what you have. You have the most wonderful and beautiful girlfriend in the world who would do anything for you. Yet, you are always complaining. Love and relationship need to be treasured and takes hard work. Just think how lucky you are to be loved and be in love. While so many others in this world have to struggle with broken hearts and disappointments. Or think of all the unfortunate poor people around.

Yes, I am very honored that you trusted me with all your secrets. You expect me to be there for you just as you always did for me. Whenever you get sad or depressed, you would call me and I could stop whatever I was doing to talk with you for hours. Yet, there was a few times when I had real relationship problems and you just brushed it off and laughed. It hurted me a lot.

I know I might lose our friendship but I have to say this. I can't play the supporting role anymore. You used girls, you played around, you cheated on girls. It is guys like you who break girls heart and make us suffer. I can't believe how s I could listen and encourage you throughout the year; I would always nod and laugh at your stories. I never expressed how much I disagree with what you were doing. I even lied to those girls for you.

But how do you feel when guys treated me like that, my friend? Do you feel bad when I was sad and cried? I don't want you or any other guy to do this to any girl anymore. Can we stop this vicious circle?

Have you ever thought that if you live honestly, love sincerely and be satisfied with what you have, maybe you'll truly be happy?

Tuesday 17 March 2009

HOT HOT HOT




Ha ha... I fooled you into reading this boring blog. The weather in SG is just so hot recently, it's unbearable. I feel like taking a shower every five minutes, except that I don't have anyone to take a shower with to save water.


This recession sucks. So many of my friends have been laid of recently. Life isn't stable as we were used to. The good old days are gone. And this is not going to be the only recession in our lives that we'll have to go through. How should be prepare for the next one to become recession proof?


Anyways, to a different topic. I have been talking to a friend recently. We were reminiscing the good old times when we would be partying, playing drinking games, wandering around NYC together one summer. We interns were a real close group of friends. But now everyone is scattered all around the world, we hardly talk anymore. Suddenly we realized we are getting old. Then somehow we talked about love and marriage. Well, since last year, I have known more than 30 couples around my age that got married or are going to tie the knot. Isn't that depressing (for me obviously, not for those happy couples). My friend said he doesn't want adventures as much. I said I still like adventures, but it would be nice to have someone to share them with. We were discussing whether we should feel pressured to settle down. Well, I don't want to live a boring life, but I also want to be happy like "them". The thing is, the world divides into 2 groups of people: couples and singles. Couples only hang out with other couples. So the remaining singles are left to hang out among themselves. Believe me, I have been to many events/parties/dinners where I was the only single person and it sucked. And as more and more people our age gets married, the number of singles left to hang out with decreases. Isn't that sad?


I just found out a friend of mine has been carrying a broken heart for 8 years. All this time and I had no idea. I always assumed she was picky or just too focused on her work and does not want to date yet. It makes me feel sad. There are so many heartbreaks in this world. Some people are lucky to avoid it, most have to go through at least one, a few unfortunate ones have to go through a few heartbreaks (as if enduring one wasn't enough). But this also makes me realize how indifferent I was to friends at times. Sometimes I was too occupied with my own problems, sometimes I knew what they were going through but didn't do anything or say anything to comfort them or help them because I was always afraid of doing or saying the wrong things...


But another friend also pointed out "Phải có đau khổ và nỗi thất vọng thì cuộc đời mới thêm thi vị". It really makes us appreciate the good times and learn to protect our happiness. Giữ gìn hạnh phúc là cả một nghệ thuật.


Let me tell you a little secret: I have always dreamt of becoming a writer. But how do I write without revealing my feelings? Isn’t writing always biographical, expressing what the writer has been through. Even fiction stories have their roots in real experiences. So how do I write the twists and turns of love stories and life adventures without letting people know a part of me has been there? Writers need to have the courage of revealing themselves to the whole world; will I be able to do that?


Sunday 15 March 2009

Not much




Xong được 5 cái applications, còn 1 cái duy nhất, đang chuẩn bị cho những ngày tháng tự do tươi đẹp với bao nhiêu kế hoạch chưa thực hiện được ở VN thì đùng một phát, bác giúp việc phải về quê đột xuất, thế là phải làm oshin bất đắc dĩ, không những thế, cả ngày bị stuck ở nhà, không đi đâu được, bao nhiệu cuộc hẹn phải cancel hết. Thợ thuyền người này người nọ bấm chuông liên tục, một ngày phải chạy lên xuống cầu thang mấy chục lần, mệt phờ cả người...

Happy St. Patrick's day. Especially to someone. This is a very special day.

By the way, I love GREEN. So this is the only day of the year where I can wear green and not look weird.

I've been thinking what to write. But I'm a bit confused. You see, I have 2 different diaries, 1 very detailed schedule, and then this blog. So I have to decide what to write where and not repeat myself. I have a lot I want to write about, but there's always that constant fear that someone will actually read my mind. I want to express myself yet I'm afraid of people understanding me. Therefore I do a half-ass job of both writing and hiding. A diary is supposed to be a place where you pour all your soul, but I have the phobia of it being discovered and read by other people, therefore I don't even dare write what I feel in my diary and sometimes have to use codes, which I later forget what they mean!!!

It would be nice to have someone to talk to and not have to hide your feelings, and just be yourself...