Showing posts with label imagination. Show all posts
Showing posts with label imagination. Show all posts

Monday, 13 December 2010

Phía trước là bầu trời


Ngày xưa bất ngờ mình đọc được bài thơ này trên Facebook của một người bạn. Không biết xuất xứ từ đâu, nhưng mình đã không thể quên được. Cứ mỗi lúc buồn hoặc thất vọng lại tự nhắc lại những câu thơ ngắn, đơn giản mà thật trong sáng, nhẹ nhàng. Nhắc mình phải tiếp tục bước đi trên con đường dài.



Con đường dài em ạ

Nhưng vẫn phải bước đi

Dù trên con đường ấy

Gặp nhau rồi chia ly


Con đường buồn em ạ

Nhưng vẫn cần bước đi

Bởi biết đâu trời sáng

Gặp một người, có khi...


Con đường xa em ạ

Đầy gió bụi buồn đau

Đầy chông gai thử thách

Yêu thương lẫn giọt sầu


Bỏ lại sau quá khứ

Bỏ lại sau nụ cười

Em đi con đường mới

Đường hướng tới mặt trời


Bức thư viết từ rất lâu chia tay quá khứ nhưng chưa bao giờ gửi đi:


Anh,


Anh nói rằng anh nuối tiếc quá khứ và những chuyện đã xảy ra, để bây giờ mọi việc đã đi quá xa không bao giờ quay trở lại được nữa. Anh à, đừng nuối tiếc về những gì đã xảy ra hoặc đã không xảy ra, quá khứ là quá khứ, không thể thay đổi được. Tất cả là do lựa chọn của mình tại từng thời điểm. Có thể đổ lỗi cho hoàn cảnh, hay số phận, hay ông trời, hay không có duyên với nhau. Hoặc có thể đơn giản là đó không phải người phù hợp, chưa phải là người mình thực sự yêu để mà lựa chọn và hi sinh trong những hoàn cảnh đó mà thôi. Chứ một khi đã thực sự muốn và quyết tâm thì không có gì không thực hiện được, phải không anh?


Anh và em có lẽ quá khác nhau. Em lựa chọn gia đình và một cuộc sống hạnh phúc. Em tìm kiếm một người đàn ông tuyệt vời (tuyệt vời trong mắt em) để cùng xây dựng một tương lai chung, một gia đình chung, để cùng nhau chia sẻ cuộc sống, những vui buồn đời thường. Để cùng nhau thực hiện những ước mơ chung, có những chuyến đi chơi thám hiểm khám phá thế giới và cuộc sống, cùng tận hưởng những niềm vui nho nhỏ. Một người đem đến cho em cảm giác an toàn yêu thương mà em chưa bao giờ thực sự có. Đối với anh thì theo đuổi ước mơ là phải hi sinh, bỏ hết tất cả. Còn đối với em thì theo đuổi ước mơ lại là có người để cùng thực hiện những ước mơ đó, để có người chia sẻ sự cố gắng của mình sẽ có ý nghĩa hơn.


Mỗi người có một mục đích sống riêng, và chẳng ai có được tất cả. Con người không ai hoàn hảo, và cũng không có cuộc đời nào hoàn hảo. Vậy nên khi anh đã lựa chọn con đường đi của đời mình thì tất nhiên sẽ phải hi sinh một số thứ hoặc hạnh phúc của một vài cá nhân. Đôi khi phải nhẫn tâm độc ác một tí để làm nên việc lớn. Hãy coi em như một hạt bụi nhỏ trên con đường đi của anh, chẳng là gì so với những mục tiêu lớn lao hơn của anh. Những tham vọng của anh quá lớn, còn em quá bé nhỏ không đuổi kịp được. Em chỉ là một cô bé thật thà ngốc ngếch thích mộng mơ mà thôi. Em không thể thay đổi được mình, em chỉ có thể biết cố gắng hết sức đến khi không còn cố gắng được nữa mà thôi.


Em nói em rất sợ ai đó nắm tay mình. Vì em sợ một ngày nào đó người đó sẽ buông tay ra. Là một cô gái “lắm chuyện” hay suy tư, em lúc nào cũng nơm nớp lo sợ một điều gì xấu sẽ xảy ra, vì em chưa bao giờ dám tin mình sẽ được hạnh phúc thật sự hay xứng đáng được hạnh phúc. Em không mạnh mẽ, em đã rất yếu đuối tưởng chừng như tuyệt vọng. Nhưng thời gian và sự cố gắng đã giúp em nguôi ngoai. Và anh thy đy, cuối cùng em đã đng lên được trên đôi chân của chính mình. Em đã tự thực hiện được tất cả những gì anh từng hứa sẽ làm cùng em.


Em luôn tự nhủ rằng phải cố gắng quên đi, đứng dậy đi tiếp và bắt đầu một cuộc đời mới. Giống như nàng Scarlet O' Hara, trong lúc tuyệt vọng mất hết tất cả, đã đi ngủ và nói "Ngày mai trời lại sáng". Vì nếu không em sẽ chẳng bao giờ có cơ hội tìm được niềm vui, hạnh phúc mới. Và nếu không cố gắng thì sẽ chẳng bao giờ có được một gia đình hạnh phúc, tìm được một người yêu thương mình thật sự như em luôn mơ ước. Em chẳng giận hay trách cứ quá khứ buồn đau, vì để có những phúc giây hạnh phúc tột độ thì tất nhiên phải có những lúc đau khổ tột cùng. Người ta có thể mất đi tất cả, những không ai được quyền lấy đi của mình “niềm tin và hi vọng”. Em vẫn tin thế, vì Chuá không phụ lòng người đâu.


Đừng buồn anh nhé, hãy tiếp tục bước đi và đừng quay đầu lại. Vì, phía trước là bầu trời…


Em


Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Sunday, 12 December 2010

Chuyến tàu buồn




Một cô bé hay ngồi trầm ngâm ở toa đầu tiên của đoàn tàu không người lái nhìn ra cửa sổ. Cô bé thích nhìn phía trước, ra bờ biển, ra cây cầu có tên Rainbow bridge, nhìn vào những tòa nhà chung cư cao cấp nơi có những gia đình hạnh phúc đang sinh sống. Cô thích những ngày nắng đẹp, để thả hồn mình mơ mộng theo khung cảnh. Cô thích ngồi toa đầu tiên nhìn về phía trước, vì đối với cô, đó là nhìn về tương lai, bỏ lại phía sau mọi quá khứ ưu phiền.

Một cậu bé thích ngồi một mình ở tòa cuối cùng của đoàn tàu. Thích nhìn cảnh vật trôi qua. Thích những hôm trời mưa nhìn ra cửa kính mờ của toa tàu. Thích đeo headphone nghe những bản nhạc rock. Thích ôm cuốn tiểu thuyết đọc một mình.

Thế rồi một ngày cậu bé gặp cô bé. Họ đi cùng một chuyến tàu, về cùng một trạm, cùng bước ra từ con tàu. Cô bé từ toa đầu tiên hi vọng, cậu bé từ chiếc toa cuối cùng suy tư. Từ đó hàng ngày cậu bé chờ đợi ở bến tàu canh đúng giờ đi học của cô bé, để được tình cờ đi cùng trên chuyến tàu, và tất nhiên là ngồi toa đầu tiên, để cô bé được nhìn về cảnh vật phía trước, để được nghe cô bé kể về những mơ mộng tương lai. Trong ánh mắt của cô bé, cậu bé như tìm được chính mình – ánh mắt buồn, những suy nghĩ mộng mơ lung tung, và một nỗi cô đơn khó tả.

Sau khi gặp cậu bé, lần đầu tiên cô bé mở lại chiếc hộp “ước mơ” của mình. Đã nhiều năm cô bé không đụng đến nó, sau bao thất vọng và nỗi buồn, vì nghĩ sẽ chẳng bao giờ có ngày nó thành hiện thực. Chiếc hộp bé xinh đựng những ước mơ giản dị một thời của cô bé – một căn nhà nhỏ ấm áp, một người chồng yêu thương và những đứa trẻ. Cô bé thôi không nằm đọc những cuốn tiểu thuyết ướt át để khóc một mình buổi đêm. Cô cũng thôi viết lên những câu chuyện buồn lên blog. Cô bé cũng không còn mệt mỏi đi về một mình trên chuyến tàu hối hả đông người. Lần đầu tiên cô bé lại dám mơ ước về một tương lai không chỉ có trong tiểu thuyết.

Cậu bé chăm sóc cho cô bé rất tốt. Ở bên cậu bé, cô bé cảm thấy hạnh phúc, an toàn và tự hào. Cái cảm giác mà cô bé tưởng như sẽ không bao giờ có được. Nhưng có lẽ cô bé quá phức tạp, những suy tư của cô bé đã làm khổ chính mình. Dần dần cậu bé không còn xuất hiện ở bến tàu chờ đợi. Cậu bé cũng chưa từng một lần nói lời yêu cô bé. Một hôm đi cạnh cậu bé, cô bé đang tung tăng nắm tay cậu bé, thao thao bất tuyệt kể chuyện, bỗng thấy bàn tay cậu bé buông ra. Cô bé nhìn lên thì thấy một nhóm bạn cậu bé đang đi từ xa đến. Và cô chợt hiểu. Một lần đang dựa vai cậu bé một buổi tối êm đềm, cậu nhận được điện thoại từ ba mẹ. “Không, con đang đi với bạn thôi” cô bé nghe cậu nói qua điện thoại. Cô bé quay mặt đi để giấu những giọt nước mắt còn nóng hổi lăn dài trên đôi má.

Cô bé lại tiếp tục một mình đi trên con tàu hối hả. Cuộc sống vẫn trôi đi. Cô bé vẫn ngồi trầm ngâm ở toa đầu tiên, nhìn ra ngoài, vẫn tiếp tục nhìn về tương lai, nhìn vào những căn hộ với ánh đèn vàng ấm áp và tưởng tượng ra những gia đình hạnh phúc trong những căn hộ đó. Nhưng cô đã cất lại tất cả vào chiếc hộp ước mơ, khóa lại, và vứt chiếc chìa khóa đi để không bao giở phải mở ra nữa.

Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Monday, 2 March 2009

You make me laugh



I am writing this while I should be writing my business school application essays. I couldn’t write a passionate essay on why I wanted to go to business school, yet I could write passionately about you.

I haven’t written a blog for 8 months. But this morning I woke up thinking of you. I was thinking of you while eating breakfast. It’s snowing where you are right now, I was wishing I could play in the snow with you and build a snowman. I was also trying to answer a question everyone has always asked me “Why do I love you?”

It’s a very difficult question that I myself have been trying to answer for a while. I know I love you, but could never express why or how to put it into words. It’s not like with other guys who you can point out about their success, their good looks, and their charisma. Sure, you’re charismatic. But you are not as handsome or successful or rich. I tried to remember all the times we were together, what made it so special. We are complete opposites, sometimes it’s a struggle to get along. But I suddenly realized the answer. It was so simple: You make me laugh. You are the only person who can make me laugh everyday, make me feel safe and that there is nothing to worry about.

They say, when you love someone, do not wait until tomorrow because tomorrow might never come. I don’t know what will happen tomorrow or in the future, but I just wanted to tell you how thankful I am and how happy I am when we were together.

Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!