Showing posts with label memories. Show all posts
Showing posts with label memories. Show all posts

Sunday, 22 May 2011

Lessons on love














This is a story about love. Not a love story.





I stumbled upon a series of short stories about modern love on the New York Times and couldn’t stop reading. They really hit close to home. They are not novels of beautiful love stories or tragedies. They are stories written by real people of our times and the relationships they have gone through. Stories recalling the real experiences most of us have had in our lives: falling in love, hopeless love, heartbreak, betrayal, disappointment, regrets etc. Some stories gave you hope, some made you smile, some brought tears to your eyes.





Anyways, the other day suddenly I thought of my college ex-boyfriend. And ironically the next day he called me online just to catch up. I said sorry to him again, one of the many times I have apologized to him since we broke up. Our relationship was a rocky one, full of criticism, tears, fights, anger and breakups. But that’s not to say that we didn’t have good times together. Now only by looking back can I realize the things I took for granted: the IKEA furniture he lovingly assembled for me in my new apartment, the meals we had at our favorite Belgian restaurant, the times when he helped me with Physics homework while it wasn’t even his major, the many flights he took just to see me for a few days. As time goes by, recollections of a relationship fades, what is left is just one or two memories that make it all worthwhile. I was young, stupid and ambitious. He was young, naïve and hot tempered. Sometimes relationships need a combination of the right person and right timing. If we had met each other at a later stage of life, when we have grown up and knew how to behave, to value what we have, maybe things wouldn’t have turned out that way. I left him and the city we both loved. I broke his heart. In between the begging and pleading that came afterwards, he also called me a selfish bitch and said, “I’m the best shot you ever had at happiness. But you ruined it.”





It took years and many disappointments later for me to realize I was really a selfish bitch and that he had to really truly love me to be able to put up with me. However, he wanted me to be the person he hoped for not for who I am. Only by being so cruel to him could I later learn my lesson that to have a real relationship, you need to learn to love another person wholeheartedly more than yourself. From then on, I vowed to never make the same mistake and to become the best girlfriend I could be in any relationship I would commit to. I learned to make sacrifices, to compromise, to be dedicated, caring and loving. I would never cheat or lie or take someone for granted.





But maybe that was not enough. Fast forward to the future. I met a guy who was the complete opposite of my college boyfriend. He was smart, successful, and wise enough for me to look up to. He loved me for who I am and accepted my childish pursuits (or appreciate the red nail polish). He was old and mature enough for us to avoid all the silly fights. But being older means he has had a few years of experience more than me. And I was too young and unprepared for how complicated life or someone’s past could be. This time he broke my heart and left me shocked and devastated. I desperately wanted him back. He did come back, but each time I pushed him further away because I could not get over the pain and hurtful feelings he left me with. In the end, we have come to an irreconcilable place full of regrets of what could have been.





I have had a lot of time to think since then. I have come to understand that, loving someone is not enough. You have to learn to forgive that person and forgive yourself. Or else you will never move past the point of hurting one another for past mistakes. Life is complicated and unpredictable. A relationship is a rocky journey. People make mistakes. Things happen. In order to survive the many tests and make it through together, we need tolerance, trust and forgiveness. It is because we love someone that we have faith in that person. Not because we have faith that we love them. If only I have learnt to forgive and forget, I could have saved myself and the person I loved from our self-inflicted pain.





When looking back at our past relationships, there are so many “should’ve”, “would’ve”, “could’ve” but it is impossible to turn back time. And given a second chance, would we have acted differently or would we make the same mistakes all over again, just because we are human, I wonder?






Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!


Thursday, 28 April 2011

Let the music heal your soul
















My hôm Vit Nam tôi tình c được đi nghe Backstreet Boys và Bob Dylan. Hôm nghe Backstreet boys ngi ngoài bãi c, cm tưởng như cách đây 3 năm ngi công viên Central Park nghe New York Philharmonic. Mi người đu mang đ ăn thc ung và bt tri xung thm c như mt bui picnic tp th. Hoc hôm đến trường Wesleyan d l tt nghip và nghe Obama phát biu.





Tôi vn không có năng khiếu âm nhc mc dù hc piano sut hi bé. Tôi chcố gắng duy nhất là sẽ tập thành thạo bài Marriage D’amour để chơi vào lễ cưới của mình trong tương lai. Tôi cũng không sưu tầm nhạc, nghe những bài hát mới nhất. Phải nói là tôi rất lạc hậu. Tuy nhiên, tôi rất thích được nghe nhạc sống. Cảm giác được đối diện với ca sĩ, nghe từng giai điệu và nốt nhạc, không khí rạo rực. Khi nghe nhạc sống là một trong những lúc hiếm hoi đầu óc không phải suy nghĩ về bất cứ thứ gì. Tâm hồn mình nhẹ nhàng thanh thản dù nghe những bài hát buồn nhất.





Tôi may mắn được đi nhiều nơi, sống ở nhiều thành phố, và vì thế cũng được đi nghe nhạc nhiều. Sống ở Boston thì được nghe Boston Symphony Orchestra biểu diễn nhạc giao hưởng. Ở New York thì xem Broadway. Mặc dù là kịch nhưng mỗi bài hát như một câu chuyện riêng. Tôi đi xem Phantom of the Opera nhiều lần mặc dù mua vé rẻ nhất, ngồi trên cao xa sân khấu nhất. New York Madison stadium cũng nhiều concert lớn như của Bjork, Cold Play… Ở Sài Gòn thì mê mẩn những bài pop rock nhẹ nhàng ở Acoustic, hoặc thỉnh thoảng có dịp nghe các ca sĩ nổi tiếng đến Đồng Dao. Hà Nội thì biết bao buổi biểu diễn violin, piano. Hoặc các buổi biểu diễn kỉ niệm 1000 năm Thăng Long có Mỹ Linh, Hồng Nhung hát. Ở Tokyo thì được nghe biểu diễn thổi sáo truyền thống hoặc Broadway bằng tiếng Nhật. Dạo gần đây tôi còn thích nghe hát opera nữa mặc dù hồi xưa thì không cảm nhận được.





Bây giờ thì hang ngày trên đường đi học, tôi ít khi cắm cúi đọc sách mà chủ yếu nghe nhạc trên headphone và nhìn ra ngoài ngắm nghía ánh nắng chiếu trên mặt biển vào buổi sáng tinh mơ hoặc màu vàng cam ấm áp của hoàng hôn chiếu lên các tòa nhà mà thôi. Tokyo buổi tối bây giờ không có nhiều ánh đèn lung linh sặc sỡ. Nhưng có thể thả hồn theo những bài hát của Lệ Quyên, Lê Cát Trọng Lý, Lenka, Dido vậy.




Image c/co e-nidhi.com




Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!


Saturday, 9 April 2011

Ngày này năm ấy – Vũng Tàu và miền Tây



















Ln này đi Vũng Tàu tình cờ đúng dịp Lễ hội thả diều. Giật mình nhớ lại lần trước mình cũng đi xem Lễ hội thả diều này cách đây đúng 2 năm. Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt. Giờ này 2 năm trước mình như thế nào nhỉ? Mình đang vui hay buồn? Đang nghĩ gì? Mình nhớ lại, trong lúc đợi các bạn đến, mình đã ngồi hàng giờ trên bãi biển nghe tiếng sóng, nhìn lên trời ngắm các con diều hình thù màu sác khác nhau, rồi quan sát mọi người xung quanh. Mình đã chụp những tấm hình xinh xinh và còn đặt tên cho mỗi con diều. Có 1 tấm hình được đặt tên là “There are many fish in the sea”. Nhớ lại dịp đó cả nhóm ở nhờ nhà 1 bạn, đi ăn bụi, ngủ la liệt dưới sàn, xếp hàng để tắm, buổi sáng sớm dậy ngắm mặt trời mọc. Mấy tháng trước nhân dịp năm mới ký túc xá ở Tokyo cũng có dịp tổ chức làm diều. Mình cũng hì hục cắt dán tô vẽ, cuối cùng diều lại chẳng chịu bay lên, và đã đưa cho mấy đứa trẻ cầm chơi rồi.





Nếu lần trước được nhìn người ta tìm cách thả diều lên, đôi khi rất khó khăn khi không có gió thì lần này thì mình được nhìn người ta kéo diều xuống. Mội con diều to đôi khi cần đến 4, 5 người hợp lực kéo xuống. Lại nhìn thấy một số gương mặt các bạn (diều) quen thuộc của năm xưa nữa.





Những kỉ niệm hạnh phúc nhất khi ở Việt Nam lại chính là những giây phút bình dị nhất. Từ những chuyến đi chơi bụi với bạn bè, đi ăn bún ngan buổi trưa với các đồng nghiệp, la cà café vỉa hè, những buổi nắng, gió, bụi hoặc mưa gió bão bùng. Cuộc sống mỗi ngày đều bao điều thú vị, chỉ có điều đôi khi ta quá bận rộn hoặc mải mê với những lo nghĩ để mà quên mất, quên ghi chép lại và cũng đôi khi quên không nhớ lại.






Nhắc đến biển thì tất nhiên mình sẽ nhắc đến sông. Bởi mình vốn thích sông hơn biển. Cũng giờ này 2 năm trước, sau chuyến đi Vũng Tàu, mình đã một mình theo 1 đoàn du lịch (toàn người già) đi miền Tây mấy ngày. Mình không thích văn tả cảnh, không phải là fan hâm mộ của Nguyễn Ngọc Tư lắm. Nhưng mình lại thích tự đi ngắm nghía cảnh thật và một mình ngẫm nghĩ mà thôi. Giờ đây những kỉ niệm của 2 năm trước khá mờ nhạt, thậm chí không thể nhớ đã đi những thành phố nào, những tất cả còn lại là cảm giác. Cảm giác bình yên êm đềm của sông nước miền Tây, cuộc sống chầm chậm bình dị, những căn nhà nhỏ, những vườn trái cây xum xuê, cái nắng nóng chang chang, những con sông đủ màu sắc, những ngôi đền chùa đông đúc bao người từ phương xa lặn lội đến cầu cho cuộc sống may mắn.





Vậy là đã có dịp thật tình cờ trở lại với lễ hội diều, với Vũng Tàu. Mong ngày trở về với miền Tây!




Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Tuesday, 17 March 2009

HOT HOT HOT




Ha ha... I fooled you into reading this boring blog. The weather in SG is just so hot recently, it's unbearable. I feel like taking a shower every five minutes, except that I don't have anyone to take a shower with to save water.


This recession sucks. So many of my friends have been laid of recently. Life isn't stable as we were used to. The good old days are gone. And this is not going to be the only recession in our lives that we'll have to go through. How should be prepare for the next one to become recession proof?


Anyways, to a different topic. I have been talking to a friend recently. We were reminiscing the good old times when we would be partying, playing drinking games, wandering around NYC together one summer. We interns were a real close group of friends. But now everyone is scattered all around the world, we hardly talk anymore. Suddenly we realized we are getting old. Then somehow we talked about love and marriage. Well, since last year, I have known more than 30 couples around my age that got married or are going to tie the knot. Isn't that depressing (for me obviously, not for those happy couples). My friend said he doesn't want adventures as much. I said I still like adventures, but it would be nice to have someone to share them with. We were discussing whether we should feel pressured to settle down. Well, I don't want to live a boring life, but I also want to be happy like "them". The thing is, the world divides into 2 groups of people: couples and singles. Couples only hang out with other couples. So the remaining singles are left to hang out among themselves. Believe me, I have been to many events/parties/dinners where I was the only single person and it sucked. And as more and more people our age gets married, the number of singles left to hang out with decreases. Isn't that sad?


I just found out a friend of mine has been carrying a broken heart for 8 years. All this time and I had no idea. I always assumed she was picky or just too focused on her work and does not want to date yet. It makes me feel sad. There are so many heartbreaks in this world. Some people are lucky to avoid it, most have to go through at least one, a few unfortunate ones have to go through a few heartbreaks (as if enduring one wasn't enough). But this also makes me realize how indifferent I was to friends at times. Sometimes I was too occupied with my own problems, sometimes I knew what they were going through but didn't do anything or say anything to comfort them or help them because I was always afraid of doing or saying the wrong things...


But another friend also pointed out "Phải có đau khổ và nỗi thất vọng thì cuộc đời mới thêm thi vị". It really makes us appreciate the good times and learn to protect our happiness. Giữ gìn hạnh phúc là cả một nghệ thuật.


Let me tell you a little secret: I have always dreamt of becoming a writer. But how do I write without revealing my feelings? Isn’t writing always biographical, expressing what the writer has been through. Even fiction stories have their roots in real experiences. So how do I write the twists and turns of love stories and life adventures without letting people know a part of me has been there? Writers need to have the courage of revealing themselves to the whole world; will I be able to do that?


Wednesday, 26 March 2008

Thơ tình

Đã lâu lắm rồi mình không đọc thơ. Nhìn lại thấy tâm hồn mình càng ngày càng già cỗi và nhạt nhẽo. Nhớ lại ngày xưa thời đi học mình lãng mạn và mơ mộng làm sao. Đã lâu rồi mình không còn cảm giác tim đập thình thịch, rạo rực trong người của những mối tình học trò ngây thơ trong sáng. Cuộc sống bận rộn nhiều lo âu cộng với nhiều sự thất vọng trong tình yêu đã khiến mình thành người thực tế hay cứng ngắc thế này ư? Nhân dịp New Year's resolution của mình co khoản "Love and be loved", từ bây giờ mình quyết tâm giành nhiều thời gian hơn cho tâm hồn lãng mạn và ngông cuồng của mình. Sẽ có những buổi chiều lang thang một mình trong phố hay ngồi bên bờ sông ngắm cảnh. Sẽ có những buổi tối đọc lại thơ Nguyễn Bính, Xuân Diệu, Xuân Quỳnh. Mình sẽ phải tiếp tục theo đuổi ước mơ giúp đỡ người nghèo, học lên cao, đi thăm thú nhiều nước trên thế giới, và quan trọng nhất là được cảm giác yêu hết mình. I will live my life to the fullest once again.

Xin lổi mọi người, lâu nay Mai không viết tiếng Việt nên có gì sai sót xin quí vị bỏ qua :P

Sau đây là 2 bài thơ kỉ niệm của 2 mối tình học sinh của mình và cũng là những năm tháng đẹp nhất của thời học trò. Tuy chỉ là kỉ niệm nhưng cũng sẽ là 2 người rất quan trọng trong cuộc sống của mình. Đọc lại không khỏi mỉm cười vì sự dễ thương của ngày ấy…

Không tên

tác giả: guy lớp 9

Một mình buồn dưới hiên chùa năm ấy

Cũng trời mưa, cũng gió nhẹ lung cây

Anh nhớ em, nhớ lắm chuỗi tháng ngày

Ta cùng nhau ngâm vần thơ êm ái

Họa với mưa, với hoa trang mềm mại

Nhành hoa nào, anh cài tóc ai kia

Chợt thật buồn, anh nhớ phút chia lìa

Trời tạnh mưa, ta mỗi người một hướng

Nói:”về thôi”, nhưng trong long cố gượng

Anh nhìn em, và em cũng lại nhìn anh

Giờ nước Anh muôn trùng xa vời vợi

Nơi quê nhà chỉ anh đợi mà thôi

Lòng anh như thuyền trôi lạc lối

Chỉ biết thương người, mà chẳng biết phải làm sao

Anh mong nhiều và thật nhiều năm sau,

Còn nhớ anh hem quay về nơi ấy

Thắp sáng lên ngọn lửa tình sống dậy

Anh với người làm nốt những vần thơ.


Nhớ tác giả: guy cấp 3


Hờn
Hờn chiều lá đổ lạnh môi hồng
Hờn gió vi vu một cuối Đông
Hờn đóa Trà My tan nát cánh
Hờn cành Phượng Vỹ tả tơi lòng
Hờn bao Hạ đến còn tìm quẫn
Hờn mấy Thu về vẫn ngó mong
Hờn lệ sao còn rơi ướt má
Hờn đôi mắt biếc mãi chờ mong

Giận
Giận người khéo ghẹo mận trêu hồng
Giận Hạ vừa tàn đã nhớ Đông
Giận kẻ tham đào mau đổi dạ
Giận ai luyến cúc sớm thay lòng
Giận trăng lóng lánh nơi hoang vắng
Giận gió lạnh lùng chốn quạnh mong
Giận thói điêu ngoa lời xảo quyệt
Giận rồi mai mốt chẳng thèm mong

Yêu
Yêu em ví tựa đóa hoa hồng
Yêu đến ngày sau dẫu buốt đông
Yêu lúc xinh tươi dù ngả nắng
Yêu thời héo úa chẳng chao lòng
Yêu như gió cuộn tràn sa mạc
Yêu giống mưa cuồng ngập bể mong
Yêu cả đời anh hoài ngóng đợi
Yêu em bất tận vẫn trông mong

Ghét
Ghét ai đã ngắt cánh hoa hồng
Ghét cợt nô đùa giữa chợ Đông
Ghét lối hững hờ khiêu gợi sóng
Ghét phường tán tỉnh thỏa vui lòng
Ghét như vũ bão khuây đồng trống
Ghét tựa phong cuồng quét biển mong
Ghét tạo xây tình cho cháy nóng
Ghét lời biện hộ bảo chờ mong

Nhớ
Nhớ em nhỏ nhắn thắm môi hồng
Nhớ cảnh Xuân sang mới quá Đông
Nhớ mãi buổi đầu chung với thủy
Nhớ chi phút cuối nhỡ thay lòng
Nhớ khi gần gũi nô cùng nức
Nhớ lúc xa rời lặng chớm mong
Nhớ mãi giọt sầu nơi viễn xứ
Nhớ chi em hỡi thoáng chờ mong.

--------------
Nhớ chớ đa tình kẻo lại sa
thân cất bước chốn phồn hoa
Sương rơi buốt giá lòng cô quạnh
Mai nở xuân về chẳng nhớ ta!

Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!