Showing posts with label tokyo. Show all posts
Showing posts with label tokyo. Show all posts

Wednesday, 26 October 2011

Chào mùa thu


Bạn thân yêu của tớ,

Hôm qua là một ngày đặc biệt của chúng mình. Tớ bỗng nhiên nhớ đến bạn. Đã lâu lắm rồi, ngoài bạn ra, chẳng ai gọi tớ là "bé" nữa. Tớ định viết cho bạn vài dòng, chợt nhớ ra rằng đã từ lâu lắm chúng mình không nói chuyện. Tớ không muốn phá vỡ khung trời bình yên này của bạn. Mà tớ chính là người bước ra đi để giúp bạn tìm được sự thanh thản và bớt đi sự áy náy cắn rứt mà, phải không bạn?

Đã lâu rồi tớ không viết blog. Cuộc sống bận rộn làm tớ không còn khả năng nghĩ ra những câu văn bay bổng, nằm đọc một cuốn sách, hay đi lang thang thơ thẩn nữa. Có lẽ bạn gặp lại tớ sẽ chẳng còn nhận ra cô bé mơ mộng hay buồn vu vơ của ngày xưa nữa. Bạn vốn không coi trọng đồng tiền, chỉ muốn làm những gì mình thích, còn tớ bây giờ  lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền thôi, trớ trêu quá bạn nhỉ? Thế mà hôm nay tớ lại muốn viết, để ghi lại khoảnh khắc này, dù đã rất khuya rồi.

Tớ viết cho bạn không phải để nhắc lại quá khứ, để gợi nhớ những kỉ niệm, hay để hờn dỗi trách móc. Bạn biết không, nếu được gặp bạn giờ này, việc đầu tiên tớ phải làm là cười thật tươi và cám ơn bạn. Tớ may mắn vì đã gặp bạn. Tuy bạn không đem lại hạnh phúc cho tớ như bạn đã hứa hẹn, nhưng bù lại, bạn đã giúp tớ tìm được hạnh phúc thực sự. Nhờ quen bạn, tớ từ cô gái nóng tính, nóng vội, tự tập cho mình sự điềm tĩnh, kiên nhẫn. Tớ vốn hay lo nghĩ vậy mà bây giờ có thể sống thật nhẹ nhàng vui vẻ. Tớ luôn đa nghi, sợ hãi thế mà bây giờ cũng biết bao dung, tha thứ. Nhờ có bạn, tớ thay đổi, trưởng thành hơn, thành một người tốt hơn, và được bạn bè yêu quý. Thay vì luôn đi tìm kiếm hạnh phúc, giờ đây tớ cảm thấy hạnh phúc, với mọi niềm vui nhỏ nhỏ hàng ngày. Tớ thấy cuộc sống có ý nghĩa và đẹp hơn rất nhiều, thật đấy!

Không biết dạo này bạn còn chơi đàn, đọc truyện, lang thang một mình không nhỉ? Mùa thu với lá vàng rơi làm bạn vui hay buồn? Tớ muốn bạn biết rằng tớ luôn muốn bạn hạnh phúc. Vậy bàn đừng lo nghĩ suy tư nhiều quá, hãy luôn cười và sống thật tốt bạn nhé. Vì bạn có nụ cười dễ thương lắm đấy!




Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Wednesday, 13 July 2011

Lặng yên




Có mt thi ngay c ni đau
Cũng mnh m n ào không giu ni
Em yêu anh hơn cả thời xưa
(Cái thời tưởng chết vì tình ái)
Em chẳng chết vì anh, em chẳng đổi
Em cộng anh vào với cuộc đời em

Em biết quên nhng chuyn đáng quên
Em biết nhớ những điều em phải nhớ
Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ
Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc

(Xuân Quỳnh)


Có l tôi đã là người ln ri chăng?

Đ nhng ni đau không còn n ào nông nổi? Đ mà có kh năng kìm nén chu đng mt mình mà không còn phi v òa bt khóc? Đ có th tiếp tc cố gắng ngay c khi bn thân mình tưởng như đã mệt mỏi và kiệt sức? Đ không còn biết gin hờn hay trách móc?

Tôi không h mnh m. Tôi là mt cô gái vô cùng yếu đui và mong manh trong cái v ngoài mnh m đôi khi đến đáng s.  Tôi ngốc nghếch và hay sợ sệt. Tôi muốn được v v che chở bởi một người con trai như bao cô gái khác. Nhưng tôi đã dại dột nhiều lần để hiểu rằng trong cuc sng người con trai dù mnh m đến my cũng có lúc yếu lòng. Và khi người ta yếu đui thì mình bắt buộc phi mnh m hơn, thm chí mnh m gp đôi thay cho c hai để cùng nhau vượt qua.

Bn tôi nói tôi có kh năng v v an i người khác. Chng l vì vy nên tôi luôn là nơi người ta tìm đến trút bầu tâm sự chỉ những khi buồn? Nhưng đ ri còn li tôi với s lăng yên mt mình. Lng yên vi ni bun và nỗi nhớ. Lng yên nghe tiếng mưa rơi. Lặng yên nghe thời gian trôi. Lặng yên nghe tiếng bước chân đi xa dần.

Nhưng sẽ không lặng yên buông tay.

Bi vì tôi yêu. Tôi tin và hi vọng. Rng mt ngày nào đó, khi tôi bun s có người lng nghe tâm s ca tôi, khi tôi yếu đui, có th tìm được mt b vai đ da vào, khi tôi s s có người ôm tôi vào lòng. Khi tôi khóc sẽ có người lau nước mt cho tôi. Và ngày đó sẽ không chỉ là giấc mơ.

Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Thursday, 23 June 2011

Cold hands, warm heart, cool head… but not cold feet ;)





When I was a little girl, I dreamt of being an architect. I used to spend endless hours drawing sketches of houses. I wanted to use architecture as a means to helping the disadvantaged. One of my designs was of an orphanage that houses and teaches children to make a living of their own. Another of my ambition was to build innovative and sustainable houses for low income people using low cost materials.




Later on, my architecture dream did not materialize simply because very few architecture schools in the US offer scholarships. I then turned my efforts in doing nonprofit and charity work such as working with autistic children in the UK, volunteering to help victims of hurricane Katrina in Louisiana, raising money for scholarships for school children in Vietnam, doing conflict resolution in Sri Lanka. Through these experiences, I understand how difficult operating an NGO can be, and how meaningful the job of a social worker is. A social worker has to endure hardships without fame or money to create and impact on the lives of people around them. Somehow, I also realize that this type of work is not suitable for me. I wanted to create changes from top down and hoped to influence policy to solve bigger issues. I toyed with the idea of even doing a PhD in Public Policy.




Things didn’t go as planned. After returning to Vietnam, by accident, my friend and I opened a wedding planning company (http://WedinStyle.net). Never before have I imagined myself doing business. But our long term plan is to turn our business into a social enterprise that employs underprivileged women and develop a fund from the company's profits to serve under-privileged children. We are still a long way from achieving this goal, but at least now, I believe I have a concrete and feasible plan of helping others, after many broken dreams of becoming an architect, a social worker, and a policy maker.

-----------------------------------------------




Let’s talk about volunteering. This Sunday a group of friends and I are going to Fukushima to perform bamboo dance and distribute food to 1000 Japanese living in a shelter because they had to evacuate from their homes near the nuclear plant. I am very excited about this.




My few months in Japan have been fruitful. Not being able to speak Japanese, I was very lucky to get the chance to do many volunteer works with my school such as raising money for earthquake victims, serving food to homeless people, working with autistic children. We even had the chance to experience being disabled and old to see what it’s like. Though I have done many similar volunteering activities like this before in the UK, US, Sri Lanka and Vietnam, being able to do such volunteer work in Japan was a valuable experience to understand the realities Japan life. It was also interesting to compare and contrast on how the same activities performed by organizations in Western countries, Asian countries and then in Japan are so different in approach and mentality.




Japanese people in the Tohoku area are still in need of assistance. I am hoping this summer I might be able to travel there to volunteer with the relief efforts. It would be like traveling back time when I was in Sri Lanka in 2005 after the tsunami.




Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Tuesday, 14 June 2011

Phụ nữ




Con người nhiu lúc thay đi cách suy nghĩ đến tht kỳ l.




Hi bé tôi là mt cô bé hiếu chiến, tham vng và theo ch nghĩa n quyn. Tôi tng cãi nhau với bà ngoại là không việc gì phải học nấu ăn làm gì cho khổ để sau này phải đi phục vụ người khác. Tôi từng nhìn những người phụ nữ bỏ sự nghiệp và ước mơ để lập gia đình và nghĩ họ thật dại dột. Tôi từng nghĩ mình có thể hi sinh hạnh phúc để tập trung cho sự nghiệp, để làm được những việc lớn lao như trở thành Hillary Clinton của Việt Nam chẳng hạn. Tôi nghe anh bạn nói việc quan trọng nhất trong đời người phụ nữ là tìm được một người chồng tốt mà cười khẩy. Tôi từng có bạn trai, và chúng tôi cãi nhau và chia tay nhau vì những điều vô cùng buồn cười như chỉ có 2 con thay vì 3 con, chuyển việc sang công ty nhỏ hơn để sống ở thành phố nhỏ buồn chán nơi anh ta ở, hay hi sinh việc đi học tiếp.





Ấy vậy mà…





Sau này tôi mới hiểu. Tình yêu và sự nghiệp chẳng có gì là mâu thuẫn cả. Và đúng thật là phụ nữ rất cần một người chồng tốt, một người đàn ông để ủng hộ mình thì mới có thể có sức mạnh, niềm tin và yên tâm gây dựng những sự nghiệp lớn. Rằng con cái chẳng phải là một điều cản trở mà chính là món quà lớn nhất và là ý nghĩa nhất trong cuộc sống. Rằng những người phụ nữ hi sinh sự nghiệp và ước mơ chẳng có gì đáng tội nghiệp, vì đối với họ gia đình hạnh phúc là quan trọng nhất, và thật sự họ rất may mắn và là niềm ghen tị của bao người. Rằng nấu nướng chẳng phải là hầu hạ ai cả, mà nấu một bữa ăn có người ăn khen ngon thì bao nhiêu công sức bỏ ra cũng thật đáng.





Tokyo tôi có 2 cô bn. Mt cô thì đang mang bu còn mt cô thì có người yêu sp cưới.





Cô mang bu sut ngàym nghén mt mi nhưng may mn được chng chăm sóc rt chu đáo. Thế là bn tôi sp b tôi đ gia nhp hi các bà m trẻ và em bé. Hi hi… Hồi xưa tôi nghĩ mình sinh đôi cho thật nhanh. Bây giờ suốt ngày nhìn hình baby của bạn bè trên FB làm tôi thêm tham vọng, nghĩ là mình chậm chân thì có khi phải đuổi kịp các bạn bằng cách sau này sinh liền tù tì 4 đứa mất. Nhà có nhiều trẻ em vui thật. Suốt ngày nghe tiếng khóc, cười, tranh giành cãi nhau. Nếu tôi có trổ tài làm bánh flan hay rau câu thì còn có nơi để tiêu thụ, chứ bây giờ chẳng lẽ làm và chụp hình rồi bỏ đi.





Cô bạn có người yêu sắp cưới thì suốt ngày hì hục đi chợ để về nấu cơm cho người yêu. Tôi đi chợ cùng bạn nhưng chẳng mua gì cả. Vì mua xong về cất đống tủ lạnh, hết hạn lại vứt đi chăng. Nhiều lúc một mình lười chẳng nấu chẳng ăn. Hoặc có khi nấu xong ngồi nhìn chẳng muốn ăn nữa. Cũng muốn bày vẽ ra làm món này món nọ nhưng chẳng có ai để hưởng ứng cả. Đi học về chẳng phải chạy về nấu cho ai, nhiều lúc chẳng biết làm gì thành ra đi lang thang uống café thay cơm. Mỗi lần đi ăn với tôi, bạn tôi lại gọi một món mang về cho người yêu để có quà. Hôm nọ tôi đi qua tiệm bánh Krispy Kreme, định vào mua một hộp mang về, chợt nhớ là không biết mình mua về làm gì, trong khi mình không ăn.





Cuc sng tht tr trêu và bun cười nh?






Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Monday, 13 June 2011

Why write?




I have once typed a blog using the iPhone but this will be my first attempt at blogging from an iPad.

I'm sitting at a Starbucks cafe, sipping a cup of cappuccino and daydreaming, looking at the Rainbow bridge. Last night I had a headache and did not sleep well, I think this morning I must have looked terrible with a swollen face. Haha. Somehow these days I don't feel hungry at all, if i'm by myself I would even skip meals. Funny, huh, because if you know me, I eat a lot and was always hungry. I used to wish I could lose just 1-2 kgs and tried so hard to work out but now I don't even have to worry anymore.

I don't know when I'll stop this habit of wandering around by myself or sitting in coffee shops alone. I was thinking of retiring from writing, but there are friends who said they look forward to reading my blog, and a little girl I don't know said that she felt better and life more meaningful after reading my blog. So as long as my blog still has a purpose, I will keep writing.

You know, a person's writing and their outside expression can sometimes be completely different. Many of you must have experienced of loving a writer's work and imagining what that person is like, but then being disappointed when meeting and interacting with that person. Well, we are all human. So that's why I'm really scared when someone knows me from reading my blog before meeting me. We cannot be so beautiful, charming and romantic as our writing. We have our ups and downs, good days and bad days. But I can assure you, deep inside us is the person we expressed in our writing. But it takes just a little bit more time and understanding to see this.

Why do we write? For me, for many reasons. To indirectly talk to friends who I don't usually talk to. To record memories and dreams to later look back. To release stress. To record what I was thinking at a certain time, because one day we'll change so much and forget who we used to be. Sometimes when I'm sad or lonely and have no one to talk to, the only way is to write, hoping that somewhere out there, someone is reading and knows how I feel. I don't delete my posts, even though some posts now are quite embarrassing or depressing or plain desperate. But I just hope one day looking back, I could laugh and say "Young, naive and stupid".

Do people feel happier as they age? I guess so. Because happiness is a state of mind and the way you look at life. Life does not get better as we grow older, but the way we look at things change. We learn to accept what we can't change. We think less and save ourself from self pity. We also appreciate what we have and do not compare ourselves with others as often.

Me? I've changed a bit, and I hope for the better. I've grown a bit more patient. I'm getting better at controling myself. I enjoy the moment and the present more instead of worrying about what's next. I stopped criticizing myself but at the mean time will always try to be a better person. And I started to learn what true love is.




Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Saturday, 7 May 2011

Điều giản dị















Tôi rt hay nm ôm gi khóc mt mình bui đêm, nhiu lúc không phi vì vui hay bun, mà cũng có th là vì vui hoc bun, dường như đ cm thy lòng mình thanh thn hơn. Đêm qua tôi nm mơ thy mt gic mơ tuyt vi. Tuy rng lúc mơ biết mình đang mơ vy mà tim tôi vn ngng đp mt my giây. Bui sáng thc dy vn thy mình đang mm cười, nước mt đã khô t lâu.





My ngày ngh l, mi người đi du lch hết. Thành ph vng tanh. Tôi đi b t trường ra ga tàu đin bui ti trên con ph bình thường đông đúc. Gi đây thy đường rng thênh thang, thanh tnh, ch nghe thy tiếng bước chân ca mình và thi thong mt vài chiếc xe chy ngang qua. Cm giác lòng nh tênh, có th nhy tung tăng mt mình theo giai điu bn nhc đang nghe.





T nhiên tôi nghĩ đến tình yêu và thy vui. Tôi th nh li cm giác cm giác yêu và được yêu mà ai cũng ước mun được biết đến mt ln trong đi. Tôi tưởng tượng ra các cô bé cu bé đang say đm trong tình yêu. H đang tn hưởng nhng phút giây người ta có th đánh đi tt c ch đ được tn hưởng mt chút.





Đó là…





Là cm giác sau bao tháng ngày cuc sng lng l trôi qua, bng dưng như có người chm được vào và đánh thức nhng góc sâu thm trong tm hn mình. Mi cm xúc, khao khát, mơ ước đã giu kín t lâu bng bùng n mãnh lit. Có mt người cùng đau ni đau ca mình, vui nim vui ca mình.





Là cm giác bng dưng cuc sng tươi đp và ý nghĩa làm sao. Đám mây hng hơ trôi cũng tht đáng yêu. Tri mưa mà vn thy lãng mn. Tri lnh mà trong lòng m áp. Bi có ai đó đang cùng mình che ô dưới tri mưa, nm tay mình đi gia nhng bông tuyết rơi.





Là có b vai đ da vào khi khóc, tuy nhiên s chng cn phi khóc na. Đi mt mình nhưng không còn cô đơn, vì biết có mt mái nhà đ tr v. Là chăm chút nu tng món ăn cho mt người, là đng đng sau ôm cht khi ai đó đang làm nhim v ra bát. Là cm giác ch đi bên mâm cơm nhưng hnh phúc vì được đi ai đó đang vi vã v bên mình. Là hai người ngi ăn nhưng nhìn nhau đến quên c đói.





Là cm giác háo hc mun báo tin vui cho mt người. Là được nhìn thy n cười vô giá trên gương mt ai đó. Là cùng nhau lên biết bao kế hoch và ước mơ trên tri dưới bin.





Là di đu vào vai ai đó ngi xem TV. Là hai người cùng nm đc sách mà ôm nhau ng quên mt. Là ng say nhưng biết có ai đó đang thc đ ngm mình ng. Là quay lưng đi nhưng li có người ôm mình vào lòng.





Là bui chiu tuyt vi ngi công viên nhìn tr con chơi đùa. Cùng nhau mơ ước mt ngôi nhà nh vi tiếng cười ca nhng đa tr.





Là mt cô bé và cu bé chm đu chung mt ng hút, chia nhau ly thch và cái bánh. Là nhng hình v trái tim và mặt cười trên ca kính m trên toa tàu nhng hôm tri mưa. Là mt n hôn trm gia chn đông người. Là mt cô bé đm dáng chp hình và mt cu bé say sưa ngm qua ng kính.





Là hai người cùng nằm trên bãi cỏ ngắm nhìn thành phố. Là hai người lang thang trên các ph nh hoc qua các gian hàng ch đã đóng ca gia đêm khuya. Là mt anh chàng bế m người yêu lên trong lúc đang đi do. Là cm giác tin tưởng khi có th nhm mt đ ai đó cm tay mình dn đi.





Là tim đập nhanh, thời gian ngừng trôi, cảm giác rạo rực.


Là ánh mắt nhìn thân quen, bàn tay ấm áp.


Là mt câu hát vu vơ, mt bài thơ bun, mt tiếng đàn trong veo.





Ch là thế thôi, nhng điu đơn gin nht. Nhưng cũng vì nó mà cuc sng này đáng đ sng.



R
i mt ngày có th h s cãi c linh tinh khi cùng nhau chun b cho đám cưới. Hoc có th mt ngày h đã mi người đi mt con đường riêng.





Nhưng yêu và được yêu là gì? Là điu đơn gin nhưng kì diu nht. Là không bao gi phi hi tiếc.






Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!