Saturday 26 March 2011

Ranking of the jobs











The other day I was recounting how many different part time jobs I have had during my 2 years of studying A-levels in the UK and 4 years of undergrad in the US. The number came down to more than 20. At one time during college, I even held 3 different part time jobs.



Here are the ranking of the jobs:



The worst job: working at Burger King




The most rewarding job: babysitting foster children and volunteering with autistic children




The most difficult job: paper delivery – having to balance a heavy load of paper on the bike, stopping every few meters and walking all the way into the driveway to put the paper into the slot in the door. In the UK, they do not have mailboxes outside. Sometimes, you get yelled at by the homeowners too!




The easiest job: being a building attendant at a theatre. You just have to sit there and do nothing. However, sometimes you have to get up really early and go turn off all the lights inside a theatre before locking it up at midnight. Quite scary!




The best job: doing IT support at school. It’s relatively high paid compared to other on campus job, fun, flexible, good experience and with a very good boss!




Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!


Thursday 24 March 2011

Con cái chúng ta giỏi thật




Con trai Bông thì đẹp trai và thông minh. Bé hay ngồi ở bên cửa sổ phơi nắng trầm ngâm nhìn ra đường phố ngẫm nghĩ về cuộc đời. Mỗi lúc bé đòi ăn thì nhìn mẹ bằng đôi mắt tròn xoe thật tội nghiệp. Mà bé ngủ suốt, đôi khi nằm giữa giường ngủ cả ngày làm mẹ phải nằm co ro 1 mép giường. Bé có dáng nằm thật đặc biệt, người và chân và đầu về các hướng khác nhau, đôi khi cả 4 chân chổng ngược lên trời. Mẹ đang tắm mà bé cũng đứng ngoài cửa đợi.


Con gái Moka xinh đẹp đáng yêu. Bé rất giỏi nũng nịu, dựa đầu lên đùi mọi người để được vuốt ve. Bé lại rất ngoan, không cắn hay sủa hay bắt nạt ai. Gặp ai bé cũng mừng rỡ thân thiện. Bé rất thích được đi chơi cùng mọi người và cúp tai khi bị mắng oan.


Bông và Moka là anh em mà hay tị nạnh và an tranh của nhau. Thỉnh thoảng Bông đánh lén em gái, để em gái đuổi theo thế là cả nhà mắng Moka oan ức, Bông rất hả hê khoái chí. Cả nhà chơi với Moka thì Bông ghen và bỏ lên nhà một mình. Mẹ đã bảo hai anh em phải yêu thương nhường nhịn nhau thế mà cứ tranh giành nhau, hư quá.


Trẻ con thật đáng yêu. Mọi hành động, lời nói, cử chỉ của trẻ con đôi khi như thử sự kiên nhẫn của người lớn nhưng lại có thể làm tan chảy mọi trái tim sắt đá. Nếu có 1 đứa bé con mình để hàng ngày bế và nhìn nó lớn lên từng ngày thì mọi thứ trong cuộc sống không còn gì quan trọng bằng. Má phúng phính, bàn tay bé tí xíu, ngay cả móng tay cũng ngắn cũn.


Hồi ở Anh tôi từng có một nghề làm thêm là trông trẻ. Nhưng không phải những đứa trẻ của một gia đình bình thường. Mà là những đứa trẻ bố mẹ bỏ rơi hoặc gia đình không có điều kiện, nên bị gom lại và gửi ở một người nuôi hộ được trả tiền cho đến khi bố mẹ được nhận lại hoặc được nhận nuôi. Chúng rất hiếu động, nghịch ngợm nhưng lại rất đáng thương. Buổi tối lúc tôi đến thì những đứa bé đã đi ngủ rồi, tôi và những đứa lớn hơn pha trà với sữa rồi bật phim hoạt hình lên xem. Lâu lâu tôi lên kiểm tra những đứa nhỏ, xem bọn nó có bị tỉnh giấc không. Nhiều khi đứa bé 3 tuổi khóc và sợ, phải ôm nó vào lòng nói chuyện và vỗ về. Điều hạnh phúc nhất là sau này bọn nó nói “You are the best baby-sitter we ever had”


Vì điều này nên tôi mới hiểu, làm cha mẹ là một trọng trách nặng nề. Ông bà ta nói “trời sinh voi sinh cỏ”. Nhưng tôi thì không nghĩ thế. Tôi không thể sinh ra một đứa con nếu không thể bảo đảm chúng có một gia đình hạnh phúc và được nuôi dưỡng tử tế. Con cái buồn hay đau khổ một thì cha mẹ đau khổ gấp mười lần. Con cái không chỉ ảnh hưởng đến gia đình mà cả xã hội. Tôi muốn con tôi hạnh phúc, biết yêu thương, và trở thành người tốt.


Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Thursday 17 March 2011

And they live happily ever after




You guys remembered 3 years ago I wrote how I hated weddings (http://lesuongmai.blogspot.com/2008/04/engagements-and-weddings_1789.html). Never would I have imagined myself starting a wedding business like this! Even now, people often joke that I must have it all planned out how my wedding would be like in the future. But guess what? I have never really thought about it. For me, having a beautiful wedding is not as important as having a good relationship and a beautiful marriage. I wouldn’t care less if I don’t have a wedding at all or if I marry a penniless guy.


The reason I started a wedding planning company was a long story. I thought I was on my way to reaching my ambitions working for top consulting and financial firms. I should have been happy. However, after a while, I started to wonder what was this all for? Was it worth being a corporate slave working long hours for the extra pay and the pride? I wanted to do something meaningful, and to be in control of my life. So that in the future, when I have my own family, I might not be so successful or rich, but I could have the flexibility to spend time taking care of my children, picking them up from school, cooking for my family. And so that’s how WedinStyle was founded.


You know, when people asked me what it feels like to be a wedding planner and what gives me most pleasure in my job. I almost always joked, “It’s a business. I feel happy when getting a deal and earning money.” But of course it’s not true. Each time couples come into our office, most of the time, what I notice most is the way the groom looks at the bride. I could see the love and happiness in his eyes. He was going to marry the girl he loves and wanted to spend the rest of his life with her. That’s what makes me happy. To witness two people in love and finally starting their lives together.


The other day I rushed from the airport to a wedding we were organizing. I was tired and sad and thought “Oh no, I have no get through another one”. But when I got to the venue, everything inside me changes. Our staff has transformed an ugly venue into an amazingly beautiful wedding. It was like walking into a fairy tale. All the fatigue and negative thoughts vanished. It helped reminded me what I was here for, and the purpose of my work. To help two people with the most special day of their lives.


I sometimes contact our past clients to ask how they are. And I am delighted to see that all our couples are living happily together.


As the fairy tales say “And they live happily ever after”…



Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Tuesday 15 March 2011

Wake me up when the bad dream ends...




Sometimes I wish it were just a bad dream. All of this. And that when I wake up again, it will all be over as if nothing ever happened.


This whole month, and especially these past few days were painful. I had no recollection what I ate or did. Each day waking up, I had no idea what I was going to do. I had no plan, for the first time in my life. Everything was just blurry. Shattered hopes and dreams. All I could do in one month was to think. I kept thinking about everything I could think of, over and over again, until I could recall everything in such details. But still, there was nothing I could do. I have tried everything. In real life, in my dreams, in my prayers.


Especially that night after the earthquake, with the constant shaking of aftershocks, lying alone in my bed trying to sleep. I had never felt so scared and lonely. And I just realized how wild and stupid of me to ever want to live by myself abroad all these years, wanting to travel to the most exotic and adventurous places. It's not something I want anymore. All I want now is to be home. And I've made a decision that this is enough. After my MBA, I'll go home and settle down, to be near my family. I don't wish to live or travel anywhere else alone unless it's with family. I remembered my mom saying when I always want to go to dangerous places: "Once you've lived through a real war, you'll understand what it's really like and will never be interested in such adventures again"


That day, right after the earthquake, after emailing my family, all I could think of is whether the person I cared about was OK. I searched and tried to contact him frantically. Life is too short. But at least I have no regrets now.


The only image I remember of this whole month was of parents bringing their little kids up to the priest to receive blessings during the communion in church last Sunday. I just looked at them and wanted to cry. It was both my desire to be like the child, not having to worry about anything, and my dreams of being like the parents, to have my own family and children. When I was small, all I wanted was to grow up. How I did not listen to my mom's advice that childhood is the best period of one's life.


Well, those reading my blog would think I'm very depressed. But I'm not a depressed girl. I only write when I'm sad. Why? Because when I'm happy, I was too busy enjoying those short lived periods than spending time writing a blog. I guess that's the same with many artists and writers. They can only create or compose when they're depressed. But I do not wish to be like them. All I want is a simple happy life.


If only this whole month was just a dream. Or that we could erase our memories of one person like in "Eternal sunshine of the spotless mind". So that we don't have to live haunted by the beautiful memories and facing the realities of its existence no more...

Wednesday 9 March 2011

Smile



You will laugh again


- “I don’t think I can ever laugh again”

- “Trust me. You will laugh again!”

- “When?”

- “When something is really funny!”


I finished reading 2 books in 4 days. One book made me really sad and angry about guys. But it was realistic. The second book was hilarious. It made me laugh. And once you start laughing, you couldn’t stop.


And it kind of hit close to home: this highflying lawyer who decided to give up everything and started a job as a housekeeper despite not knowing a single thing about cooking or cleaning. Well, I have always secretly wanted to be a housewife (except that I don’t have a husband, yet) so I could stay at home and look after my kids and pets. I also want to be able to bake beautiful cakes and pastries and write a novel. Oh well!



Đời thay đổi khi ta thay đổi


“Em hãy đi mua những chiếc váy thật xinh, ăn những món ăn thật ngon. Buổi sang thức dậy ăn mặc thật đẹp, trang điểm má hồng và nở một nụ cười thật tươi. Bước ra ngoài, em sẽ thấy mọi thứ thay đổi đấy!”

“Anh hứa nhé!”

“Anh hứa. Rồi em sẽ thấy cuộc đời đẹp hơn và em sẽ lại có niềm vui mới và hạnh phúc mới”


Và em đã làm như thế. Em đã mặc đẹp, đã cười, đã nhảy múa theo điệu nhạc. Bỗng dưng bầu trời thật xanh, ánh nắng thật ấm áp và mọi thứ thật tươi đẹp. Và bỗng dưng, trong một ngày mà em được đến 3 anh chàng mời đi chơi. Anh nói đúng, mọi người nói đúng. Em có một nụ cười đẹp. Em phải tiếp tục mỉm cười.


Em cám ơn anh nhé.



Niềm vui nhân đôi


“Hôm nay Tokyo tuyết em có thích không?”

“Không. Người vui thì thấy tuyết đẹp và lãng mạn. Người buồn thì thấy lạnh lẽo và cô đơn”

“Anh thì thấy tuyết đẹp. Vậy làm thế nào để anh chia bớt niềm vui cho em?”

“Thôi, anh chia bớt thì anh sẽ bớt vui. Mà nhỡ đâu nỗi buồn của em lại lây sang anh thì sao?”

“Em yên tâm đi, niềm vui chỉ có nhân đôi chứ không mất đi. Và nỗi buồn gặp niềm vui sẽ tan biến mất”

“Vậy làm sao để gửi niềm vui bây giờ? Có thể gửi qua SMS hay chuyển phát nhanh EMS không?”


Nhưng niềm vui đó đã không qua tin nhắn hay chat hay email. Mà đã được người tặng chuyển đến tận tay tôi. Kèm theo một bó hoa nhân ngày 8/3. Lần đầu tiên tôi nhận được hoa ở nước Nhật này. Và cũng là một trong những lần hiếm hoi nhận được hoa không phải là an ủi từ các cậu bạn hoặc các anh bạn trai cũ. Và lọ hoa trong phòng tôi lần đâu tiên được đưa vào sử dụng.


“Em có vui không em?”



No coffee


Tonight I’ll go to church (but a Japanese mass) with a friend for Ash Wednesday. To tell the truth, I haven’t been to a church service in 2 years. I have been thinking what I would give up for 40 days during Lent. It has to be something I really like. But there’s nothing that I like so much that would be difficult to give up.


And this morning I suddenly realized: it’s coffee! I’m a coffee addict. Each morning if I don’t have a cup of coffee, I walk around like a zombie no matter how much sleep I had the night before.


So I am going to pray every day and give up coffee for 40 days. I want to be fully awake and live my life the fullest from now on.




Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Tuesday 8 March 2011

Cám ơn tình yêu (đã ra đi)



“Khi gp được Mr Right thì nhng ni đau kh tng tri qua s không có ý nghĩa gì, và nhng chàng trai tng ra đi s ch còn là nhng chương ngn trong mt cun tiu thuyết vi mt kết thúc có hu”


Cám ơn anh:

-Đã cho em nhng giây phút ngt

ngào nht, hnh phúc nht cũng như giúp em biết đến cm giác đau kh nht

-Đã giúp em mnh m hơn, sáng sut hơn, bt di hơn

-Đã giúp em biết sng vì người khác và cm giác hnh phúc khi mun đem đến hnh phúc cho người khác

--Đã giúp em vượt qua được ni s và mnh m hơn

-Đã giúp em hiu gia đình là quan trng nht

-Đã giúp em biết yêu bn thân mình và hiu rng ch có mình mi quyết đnh tương lai, hnh phúc ca mình

- Đã giúp em nhn ra mình tht may mn khi có nhng người bn tt, rng mc dù tình yêu ca anh ra đi nhưng vẫn còn rất nhiều người yêu em

-Đã giúp em hiu yêu mt người là chp nhn đ người đó ra đi

-Đã cho em hiu là cuc sng không bao gi như ý mun, nhưng càng cn c gng và có nim tin mnh m hơn

-Đã giúp em thy cuc sng thú v hơn, đp đ hơn và còn nhiu điu ý nghĩa hơn


Và anh không còn là tt c!

Thi tr di dt thì người ta đương đu vi ni đau tht khác. Có th đi chơi sut ngày, ung rượu cho say hoc hút thuc cho tim đp chm li. Nhưng tt c ch là gii pháp tm thi. Gi tôi mi hiu, cách vượt qua ni đau tt nht là phi dũng cm đi mt vi s tht. Có như thế ta mi mnh m hơn. Không cn phi chy trn, vì mình chng làm gì sai đ mà phi xu h.

Đi thay đi khi tâm ta thay đi. Ch có khi t vượt qua được trong sâu thm tâm hn thì mi tìm được sc mnh và s thanh thn thc s.



Mà không hiu sao, các anh bn trai cũ ca mình lúc yêu thì làm mình đau kh và b rơi mình. Các ngày Valentine’s và 8/3 luôn chìm đm trong nước mt. Ch đến khi chia tay mi tng nhng bó hoa và li chúc (an i). Nhưng gi thì mi th đu vô nghĩa. Because you left when I needed you most.



Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Monday 7 March 2011

Tuyết ngoài trời và mưa tâm hồn


Do này tôi cũng hay đng nhìn ra ca s ngm tuyết và mưa. Hôm thì ngồi Starbucks nhìn ra ngoài, hoặc đi bộ quanh cung điện hoàng gia. Hôm ở Kanazawa thì ngồi trong quán trà cổ ấm áp nhìn những bông tuyết rơi. Mỗi bông tuyết rơi xuống nhưng không như mưa vì bị gió thổi bay bay như đang nhảy múa rất vui mắt. Mà lạ lắm, tuyết cũng có âm thanh đấy. Mỗi khi tuyết rơi xuống các cành cây âm thanh như mưa rơi nhưng sắc cạnh hơn. Lần đầu tiên đầu óc trống rỗng, không phải lo lắng cho ai hay bất cứ cái gì.


Hôm nay tôi pha cc café bui sáng ngi ngm mưa tuyết t trong phòng Tokyo và ngm nghĩ về cuộc đời và thở dài. Từ hồi tốt nghiệp đại học đến giờ là 4 năm. Tôi đã hình dung ra mình chuyển lên New York, có việc làm tốt, và trong 2-3 năm sẽ có một anh chàng thật tốt, một gia đình hạnh phúc, cùng nhau đi học tiếp, đi làm, đi du lịch và xây dựng một cuộc sống chung trẻ trung năng động và thú vị. Nhưng thực tế lại không phải như vậy.


Tôi không bao giờ nghĩ là cuộc sống của mình giờ này lại như thế này. Về Việt Nam, rồi lại sang Nhật. Yêu rồi lại đau khổ, yêu rồi lại đau khổ. Dường như mọi thứ đều đảo lộn và thành một vòng luẩn quẩn. Chẳng có một cái gì theo kế hoạch hay trong tầm kiểm soát. Mà cũng chẳng có cái gì là cố gắng để thay đổi được. Đành phải chấp nhận thôi, vì cuộc sống có bao giờ như ý muốn.


Tôi vn gii đóng kch. Có nhng lúc đêm nào cũng khóc mt mình nhưng ban ngày vn cười nói vui v như không có vic gì xy ra. Lúc nào cũng phi gng mình lên c gng, mt mình xoay s, và luôn phi c gng t ra mnh m.


Thế mà ln này đã không gi được mình na. Và chp nhn buông xuôi. Cho phép mình bun, cho phép mình yếu đui. Cho phép mình khóc nc n ngay trong trường. Nhưng bù li, li được các anh bn hc (đã có v) an i và đng viên. Người thì mua nước ung, người thì cho ăn kem và socola (mc dù tôi chng ăn được gì và st 3kg ch trong vòng 3 tun).


Anh bn trai cũ mt thi xa xưa (người đã tng làm tôi đau kh vô cùng) gi li an i:


“Thi gian mt mình này tuy rt bun nhưng có nhiu cái thú v đy. Em hãy tn hưởng vì sau này biết đâu có lúc mun bun thế mà cũng không còn cm giác na. Mà lúc bun em rt đáng yêu nhé. Mt phng phu như bé mèo bông và hay triết lý linh tinh!”


- “Mi ln tht bi là mt ln bt di”

- “Nhưng đến bao gi mi hết di hn?”

- “Đến khi nào gp mt anh chàng còn ngc và di hơn mình!”




Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!