Showing posts with label thoughts. Show all posts
Showing posts with label thoughts. Show all posts

Wednesday, 26 October 2011

Chào mùa thu


Bạn thân yêu của tớ,

Hôm qua là một ngày đặc biệt của chúng mình. Tớ bỗng nhiên nhớ đến bạn. Đã lâu lắm rồi, ngoài bạn ra, chẳng ai gọi tớ là "bé" nữa. Tớ định viết cho bạn vài dòng, chợt nhớ ra rằng đã từ lâu lắm chúng mình không nói chuyện. Tớ không muốn phá vỡ khung trời bình yên này của bạn. Mà tớ chính là người bước ra đi để giúp bạn tìm được sự thanh thản và bớt đi sự áy náy cắn rứt mà, phải không bạn?

Đã lâu rồi tớ không viết blog. Cuộc sống bận rộn làm tớ không còn khả năng nghĩ ra những câu văn bay bổng, nằm đọc một cuốn sách, hay đi lang thang thơ thẩn nữa. Có lẽ bạn gặp lại tớ sẽ chẳng còn nhận ra cô bé mơ mộng hay buồn vu vơ của ngày xưa nữa. Bạn vốn không coi trọng đồng tiền, chỉ muốn làm những gì mình thích, còn tớ bây giờ  lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền thôi, trớ trêu quá bạn nhỉ? Thế mà hôm nay tớ lại muốn viết, để ghi lại khoảnh khắc này, dù đã rất khuya rồi.

Tớ viết cho bạn không phải để nhắc lại quá khứ, để gợi nhớ những kỉ niệm, hay để hờn dỗi trách móc. Bạn biết không, nếu được gặp bạn giờ này, việc đầu tiên tớ phải làm là cười thật tươi và cám ơn bạn. Tớ may mắn vì đã gặp bạn. Tuy bạn không đem lại hạnh phúc cho tớ như bạn đã hứa hẹn, nhưng bù lại, bạn đã giúp tớ tìm được hạnh phúc thực sự. Nhờ quen bạn, tớ từ cô gái nóng tính, nóng vội, tự tập cho mình sự điềm tĩnh, kiên nhẫn. Tớ vốn hay lo nghĩ vậy mà bây giờ có thể sống thật nhẹ nhàng vui vẻ. Tớ luôn đa nghi, sợ hãi thế mà bây giờ cũng biết bao dung, tha thứ. Nhờ có bạn, tớ thay đổi, trưởng thành hơn, thành một người tốt hơn, và được bạn bè yêu quý. Thay vì luôn đi tìm kiếm hạnh phúc, giờ đây tớ cảm thấy hạnh phúc, với mọi niềm vui nhỏ nhỏ hàng ngày. Tớ thấy cuộc sống có ý nghĩa và đẹp hơn rất nhiều, thật đấy!

Không biết dạo này bạn còn chơi đàn, đọc truyện, lang thang một mình không nhỉ? Mùa thu với lá vàng rơi làm bạn vui hay buồn? Tớ muốn bạn biết rằng tớ luôn muốn bạn hạnh phúc. Vậy bàn đừng lo nghĩ suy tư nhiều quá, hãy luôn cười và sống thật tốt bạn nhé. Vì bạn có nụ cười dễ thương lắm đấy!




Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Wednesday, 13 July 2011

Lặng yên




Có mt thi ngay c ni đau
Cũng mnh m n ào không giu ni
Em yêu anh hơn cả thời xưa
(Cái thời tưởng chết vì tình ái)
Em chẳng chết vì anh, em chẳng đổi
Em cộng anh vào với cuộc đời em

Em biết quên nhng chuyn đáng quên
Em biết nhớ những điều em phải nhớ
Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ
Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc

(Xuân Quỳnh)


Có l tôi đã là người ln ri chăng?

Đ nhng ni đau không còn n ào nông nổi? Đ mà có kh năng kìm nén chu đng mt mình mà không còn phi v òa bt khóc? Đ có th tiếp tc cố gắng ngay c khi bn thân mình tưởng như đã mệt mỏi và kiệt sức? Đ không còn biết gin hờn hay trách móc?

Tôi không h mnh m. Tôi là mt cô gái vô cùng yếu đui và mong manh trong cái v ngoài mnh m đôi khi đến đáng s.  Tôi ngốc nghếch và hay sợ sệt. Tôi muốn được v v che chở bởi một người con trai như bao cô gái khác. Nhưng tôi đã dại dột nhiều lần để hiểu rằng trong cuc sng người con trai dù mnh m đến my cũng có lúc yếu lòng. Và khi người ta yếu đui thì mình bắt buộc phi mnh m hơn, thm chí mnh m gp đôi thay cho c hai để cùng nhau vượt qua.

Bn tôi nói tôi có kh năng v v an i người khác. Chng l vì vy nên tôi luôn là nơi người ta tìm đến trút bầu tâm sự chỉ những khi buồn? Nhưng đ ri còn li tôi với s lăng yên mt mình. Lng yên vi ni bun và nỗi nhớ. Lng yên nghe tiếng mưa rơi. Lặng yên nghe thời gian trôi. Lặng yên nghe tiếng bước chân đi xa dần.

Nhưng sẽ không lặng yên buông tay.

Bi vì tôi yêu. Tôi tin và hi vọng. Rng mt ngày nào đó, khi tôi bun s có người lng nghe tâm s ca tôi, khi tôi yếu đui, có th tìm được mt b vai đ da vào, khi tôi s s có người ôm tôi vào lòng. Khi tôi khóc sẽ có người lau nước mt cho tôi. Và ngày đó sẽ không chỉ là giấc mơ.

Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Tuesday, 21 June 2011

Lấy chồng Tây








Thông thường thấy mình sống ở nước ngoài nhiều thì bạn bè nói, sao không thử quen Tây đi. Lấy chồng Tây cho sướng. Con trai Tây tôn trọng phụ nữ, chiều vợ, cao ráo đẹp trai. Mình nghe mà buồn cười. Khổ nỗi, gần mười năm sống ở nước ngoài, mình chưa từng được anh Tây nào thích cả. Buồn nhỉ? Vậy có muốn lấy chồng Tây cũng chẳng được.



Tại sao thế nhỉ?



Bởi vì không hiểu sao các anh Tây chỉ thích các cô gái châu Á người nhỏ, mặt hơi xương xẩu một tí, và da ngăm đen thôi. Mình không có ý phân biệt, nhưng sự thật là gái như mình, ở Việt Nam có khi được coi là hơi xinh, ở nước ngoài có lẽ lại thuộc loại xấu.



Không thể nói trước được tương lai, nhưng từ trước đến giờ, mình chứng kiến các cặp vợ Việt chồng Tây. Mặc dù họ rất hạnh phúc, đi đây đi đó, con cái đẹp và thông mình, nhà cửa khang trang, nhưng cứ mỗi lần bạn bè vợ đến chơi là ông chồng Tây lại ngồi co ro một góc thật tội nghiệp. Hoặc nếu không thì mọi người đều phải nói tiếng Anh, câu chuyện bỗng mất vui và rôm rả. Mình thì vốn kém giao tiếp và diễn đạt bản thân. Nói tiếng Việt đã kém, nói tiếng Anh còn kém hơn. May mà còn học được tiếng Anh, chứ kết quả học tiếng Pháp và tiếng Nhật đã thất bại thảm hại.



Mà thật sự mình vẫn thích con trai Việt Nam hơn. Thật ra càng sống ở nước ngoài, tính cách của mình lại càng hướng nội. Lại càng ít nông nổi và cá tính so với hồi bé. Mình cũng yêu Việt Nam, nên luôn muốn tìm một anh chàng có thể vừa yêu mình vừa yêu đất nước con người Việt Nam. Một anh chàng có thể cùng rung cảm khi chứng kiến những con người Việt Nam còn bất hạnh cơ cực, cùng đau khi nhìn thấy đất nước gặp khó khăn. Và một anh chàng cùng niềm vui và đam mê đi khắp mọi miền đất nước cùng mình, leo những ngọn núi cao, lội những con suôi trong vắt, đi bộ qua những bờ cát nắng chói chang…



Thôi thì «Ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn ».





Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Monday, 20 June 2011

Bụt









Có một anh chàng mỗi khi buồn đều tìm đến cô gái. Anh nói:

“Em giống như một cô bụt dịu dàng. Mỗi khi ai khóc, buồn hay yếu đuối em đều biết cách xoa dịu, vỗ về, động viên và an ủi.”



Cô gái hỏi:



“Vậy khi bụt khóc, ai sẽ đến bên bụt hả anh?”




Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Tuesday, 14 June 2011

Phụ nữ




Con người nhiu lúc thay đi cách suy nghĩ đến tht kỳ l.




Hi bé tôi là mt cô bé hiếu chiến, tham vng và theo ch nghĩa n quyn. Tôi tng cãi nhau với bà ngoại là không việc gì phải học nấu ăn làm gì cho khổ để sau này phải đi phục vụ người khác. Tôi từng nhìn những người phụ nữ bỏ sự nghiệp và ước mơ để lập gia đình và nghĩ họ thật dại dột. Tôi từng nghĩ mình có thể hi sinh hạnh phúc để tập trung cho sự nghiệp, để làm được những việc lớn lao như trở thành Hillary Clinton của Việt Nam chẳng hạn. Tôi nghe anh bạn nói việc quan trọng nhất trong đời người phụ nữ là tìm được một người chồng tốt mà cười khẩy. Tôi từng có bạn trai, và chúng tôi cãi nhau và chia tay nhau vì những điều vô cùng buồn cười như chỉ có 2 con thay vì 3 con, chuyển việc sang công ty nhỏ hơn để sống ở thành phố nhỏ buồn chán nơi anh ta ở, hay hi sinh việc đi học tiếp.





Ấy vậy mà…





Sau này tôi mới hiểu. Tình yêu và sự nghiệp chẳng có gì là mâu thuẫn cả. Và đúng thật là phụ nữ rất cần một người chồng tốt, một người đàn ông để ủng hộ mình thì mới có thể có sức mạnh, niềm tin và yên tâm gây dựng những sự nghiệp lớn. Rằng con cái chẳng phải là một điều cản trở mà chính là món quà lớn nhất và là ý nghĩa nhất trong cuộc sống. Rằng những người phụ nữ hi sinh sự nghiệp và ước mơ chẳng có gì đáng tội nghiệp, vì đối với họ gia đình hạnh phúc là quan trọng nhất, và thật sự họ rất may mắn và là niềm ghen tị của bao người. Rằng nấu nướng chẳng phải là hầu hạ ai cả, mà nấu một bữa ăn có người ăn khen ngon thì bao nhiêu công sức bỏ ra cũng thật đáng.





Tokyo tôi có 2 cô bn. Mt cô thì đang mang bu còn mt cô thì có người yêu sp cưới.





Cô mang bu sut ngàym nghén mt mi nhưng may mn được chng chăm sóc rt chu đáo. Thế là bn tôi sp b tôi đ gia nhp hi các bà m trẻ và em bé. Hi hi… Hồi xưa tôi nghĩ mình sinh đôi cho thật nhanh. Bây giờ suốt ngày nhìn hình baby của bạn bè trên FB làm tôi thêm tham vọng, nghĩ là mình chậm chân thì có khi phải đuổi kịp các bạn bằng cách sau này sinh liền tù tì 4 đứa mất. Nhà có nhiều trẻ em vui thật. Suốt ngày nghe tiếng khóc, cười, tranh giành cãi nhau. Nếu tôi có trổ tài làm bánh flan hay rau câu thì còn có nơi để tiêu thụ, chứ bây giờ chẳng lẽ làm và chụp hình rồi bỏ đi.





Cô bạn có người yêu sắp cưới thì suốt ngày hì hục đi chợ để về nấu cơm cho người yêu. Tôi đi chợ cùng bạn nhưng chẳng mua gì cả. Vì mua xong về cất đống tủ lạnh, hết hạn lại vứt đi chăng. Nhiều lúc một mình lười chẳng nấu chẳng ăn. Hoặc có khi nấu xong ngồi nhìn chẳng muốn ăn nữa. Cũng muốn bày vẽ ra làm món này món nọ nhưng chẳng có ai để hưởng ứng cả. Đi học về chẳng phải chạy về nấu cho ai, nhiều lúc chẳng biết làm gì thành ra đi lang thang uống café thay cơm. Mỗi lần đi ăn với tôi, bạn tôi lại gọi một món mang về cho người yêu để có quà. Hôm nọ tôi đi qua tiệm bánh Krispy Kreme, định vào mua một hộp mang về, chợt nhớ là không biết mình mua về làm gì, trong khi mình không ăn.





Cuc sng tht tr trêu và bun cười nh?






Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Monday, 13 June 2011

Why write?




I have once typed a blog using the iPhone but this will be my first attempt at blogging from an iPad.

I'm sitting at a Starbucks cafe, sipping a cup of cappuccino and daydreaming, looking at the Rainbow bridge. Last night I had a headache and did not sleep well, I think this morning I must have looked terrible with a swollen face. Haha. Somehow these days I don't feel hungry at all, if i'm by myself I would even skip meals. Funny, huh, because if you know me, I eat a lot and was always hungry. I used to wish I could lose just 1-2 kgs and tried so hard to work out but now I don't even have to worry anymore.

I don't know when I'll stop this habit of wandering around by myself or sitting in coffee shops alone. I was thinking of retiring from writing, but there are friends who said they look forward to reading my blog, and a little girl I don't know said that she felt better and life more meaningful after reading my blog. So as long as my blog still has a purpose, I will keep writing.

You know, a person's writing and their outside expression can sometimes be completely different. Many of you must have experienced of loving a writer's work and imagining what that person is like, but then being disappointed when meeting and interacting with that person. Well, we are all human. So that's why I'm really scared when someone knows me from reading my blog before meeting me. We cannot be so beautiful, charming and romantic as our writing. We have our ups and downs, good days and bad days. But I can assure you, deep inside us is the person we expressed in our writing. But it takes just a little bit more time and understanding to see this.

Why do we write? For me, for many reasons. To indirectly talk to friends who I don't usually talk to. To record memories and dreams to later look back. To release stress. To record what I was thinking at a certain time, because one day we'll change so much and forget who we used to be. Sometimes when I'm sad or lonely and have no one to talk to, the only way is to write, hoping that somewhere out there, someone is reading and knows how I feel. I don't delete my posts, even though some posts now are quite embarrassing or depressing or plain desperate. But I just hope one day looking back, I could laugh and say "Young, naive and stupid".

Do people feel happier as they age? I guess so. Because happiness is a state of mind and the way you look at life. Life does not get better as we grow older, but the way we look at things change. We learn to accept what we can't change. We think less and save ourself from self pity. We also appreciate what we have and do not compare ourselves with others as often.

Me? I've changed a bit, and I hope for the better. I've grown a bit more patient. I'm getting better at controling myself. I enjoy the moment and the present more instead of worrying about what's next. I stopped criticizing myself but at the mean time will always try to be a better person. And I started to learn what true love is.




Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Sunday, 22 May 2011

Lessons on love














This is a story about love. Not a love story.





I stumbled upon a series of short stories about modern love on the New York Times and couldn’t stop reading. They really hit close to home. They are not novels of beautiful love stories or tragedies. They are stories written by real people of our times and the relationships they have gone through. Stories recalling the real experiences most of us have had in our lives: falling in love, hopeless love, heartbreak, betrayal, disappointment, regrets etc. Some stories gave you hope, some made you smile, some brought tears to your eyes.





Anyways, the other day suddenly I thought of my college ex-boyfriend. And ironically the next day he called me online just to catch up. I said sorry to him again, one of the many times I have apologized to him since we broke up. Our relationship was a rocky one, full of criticism, tears, fights, anger and breakups. But that’s not to say that we didn’t have good times together. Now only by looking back can I realize the things I took for granted: the IKEA furniture he lovingly assembled for me in my new apartment, the meals we had at our favorite Belgian restaurant, the times when he helped me with Physics homework while it wasn’t even his major, the many flights he took just to see me for a few days. As time goes by, recollections of a relationship fades, what is left is just one or two memories that make it all worthwhile. I was young, stupid and ambitious. He was young, naïve and hot tempered. Sometimes relationships need a combination of the right person and right timing. If we had met each other at a later stage of life, when we have grown up and knew how to behave, to value what we have, maybe things wouldn’t have turned out that way. I left him and the city we both loved. I broke his heart. In between the begging and pleading that came afterwards, he also called me a selfish bitch and said, “I’m the best shot you ever had at happiness. But you ruined it.”





It took years and many disappointments later for me to realize I was really a selfish bitch and that he had to really truly love me to be able to put up with me. However, he wanted me to be the person he hoped for not for who I am. Only by being so cruel to him could I later learn my lesson that to have a real relationship, you need to learn to love another person wholeheartedly more than yourself. From then on, I vowed to never make the same mistake and to become the best girlfriend I could be in any relationship I would commit to. I learned to make sacrifices, to compromise, to be dedicated, caring and loving. I would never cheat or lie or take someone for granted.





But maybe that was not enough. Fast forward to the future. I met a guy who was the complete opposite of my college boyfriend. He was smart, successful, and wise enough for me to look up to. He loved me for who I am and accepted my childish pursuits (or appreciate the red nail polish). He was old and mature enough for us to avoid all the silly fights. But being older means he has had a few years of experience more than me. And I was too young and unprepared for how complicated life or someone’s past could be. This time he broke my heart and left me shocked and devastated. I desperately wanted him back. He did come back, but each time I pushed him further away because I could not get over the pain and hurtful feelings he left me with. In the end, we have come to an irreconcilable place full of regrets of what could have been.





I have had a lot of time to think since then. I have come to understand that, loving someone is not enough. You have to learn to forgive that person and forgive yourself. Or else you will never move past the point of hurting one another for past mistakes. Life is complicated and unpredictable. A relationship is a rocky journey. People make mistakes. Things happen. In order to survive the many tests and make it through together, we need tolerance, trust and forgiveness. It is because we love someone that we have faith in that person. Not because we have faith that we love them. If only I have learnt to forgive and forget, I could have saved myself and the person I loved from our self-inflicted pain.





When looking back at our past relationships, there are so many “should’ve”, “would’ve”, “could’ve” but it is impossible to turn back time. And given a second chance, would we have acted differently or would we make the same mistakes all over again, just because we are human, I wonder?






Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!


Thursday, 19 May 2011

5 điều bác Hồ dạy



Nhân dịp sinh nhật bác Hồ, tự nhắc mình phải thực hiện 5 điều bác dạy:


1. Yêu Tổ quốc, yêu đồng bào: sống và làm việc tốt, có ích cho xã hội. Yêu thương giúp đỡ mọi người xung quanh (gia đình, bạn bè) và những người kém may mắn.




2. Học tập tốt, lao động tốt: Không lười học nữa, học bài và làm bài đầy đủ. Làm việc tốt, trả lời khách hàng, giúp đỡ đồng nghiệp, hỗ trợ và chỉ dẫn cho nhân viên. Xây dựng WedinStyle thành 1 thương hiệu nổi tiếng và một nơi làm việc lý tưởng.



3. Đoàn kết tốt, kỷ luật tốt: Không nói xấu, ghen tị với người khác. Giúp đỡ mọi người xung quanh. Ăn ngủ, thể dục đầy đủ. Không thức khuya dậy muộn bỏ bữa, trễ hẹn, lười biếng, ham chơi!



4. Giữ gìn vệ sinh thật tốt: dọn dẹp nhà cửa đều đặn, tưới cây, đổ rác, là quần áo.



5. Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm: không hiếu thắng, nhanh ẩu đoảng. Thật thà ngu ngơ khi cần thiết. Dũng cảm đối mặt với sự thật, mạnh mẽ, tự tin, không lo sợ linh tinh.



Hi hi hi...



Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Saturday, 7 May 2011

Điều giản dị















Tôi rt hay nm ôm gi khóc mt mình bui đêm, nhiu lúc không phi vì vui hay bun, mà cũng có th là vì vui hoc bun, dường như đ cm thy lòng mình thanh thn hơn. Đêm qua tôi nm mơ thy mt gic mơ tuyt vi. Tuy rng lúc mơ biết mình đang mơ vy mà tim tôi vn ngng đp mt my giây. Bui sáng thc dy vn thy mình đang mm cười, nước mt đã khô t lâu.





My ngày ngh l, mi người đi du lch hết. Thành ph vng tanh. Tôi đi b t trường ra ga tàu đin bui ti trên con ph bình thường đông đúc. Gi đây thy đường rng thênh thang, thanh tnh, ch nghe thy tiếng bước chân ca mình và thi thong mt vài chiếc xe chy ngang qua. Cm giác lòng nh tênh, có th nhy tung tăng mt mình theo giai điu bn nhc đang nghe.





T nhiên tôi nghĩ đến tình yêu và thy vui. Tôi th nh li cm giác cm giác yêu và được yêu mà ai cũng ước mun được biết đến mt ln trong đi. Tôi tưởng tượng ra các cô bé cu bé đang say đm trong tình yêu. H đang tn hưởng nhng phút giây người ta có th đánh đi tt c ch đ được tn hưởng mt chút.





Đó là…





Là cm giác sau bao tháng ngày cuc sng lng l trôi qua, bng dưng như có người chm được vào và đánh thức nhng góc sâu thm trong tm hn mình. Mi cm xúc, khao khát, mơ ước đã giu kín t lâu bng bùng n mãnh lit. Có mt người cùng đau ni đau ca mình, vui nim vui ca mình.





Là cm giác bng dưng cuc sng tươi đp và ý nghĩa làm sao. Đám mây hng hơ trôi cũng tht đáng yêu. Tri mưa mà vn thy lãng mn. Tri lnh mà trong lòng m áp. Bi có ai đó đang cùng mình che ô dưới tri mưa, nm tay mình đi gia nhng bông tuyết rơi.





Là có b vai đ da vào khi khóc, tuy nhiên s chng cn phi khóc na. Đi mt mình nhưng không còn cô đơn, vì biết có mt mái nhà đ tr v. Là chăm chút nu tng món ăn cho mt người, là đng đng sau ôm cht khi ai đó đang làm nhim v ra bát. Là cm giác ch đi bên mâm cơm nhưng hnh phúc vì được đi ai đó đang vi vã v bên mình. Là hai người ngi ăn nhưng nhìn nhau đến quên c đói.





Là cm giác háo hc mun báo tin vui cho mt người. Là được nhìn thy n cười vô giá trên gương mt ai đó. Là cùng nhau lên biết bao kế hoch và ước mơ trên tri dưới bin.





Là di đu vào vai ai đó ngi xem TV. Là hai người cùng nm đc sách mà ôm nhau ng quên mt. Là ng say nhưng biết có ai đó đang thc đ ngm mình ng. Là quay lưng đi nhưng li có người ôm mình vào lòng.





Là bui chiu tuyt vi ngi công viên nhìn tr con chơi đùa. Cùng nhau mơ ước mt ngôi nhà nh vi tiếng cười ca nhng đa tr.





Là mt cô bé và cu bé chm đu chung mt ng hút, chia nhau ly thch và cái bánh. Là nhng hình v trái tim và mặt cười trên ca kính m trên toa tàu nhng hôm tri mưa. Là mt n hôn trm gia chn đông người. Là mt cô bé đm dáng chp hình và mt cu bé say sưa ngm qua ng kính.





Là hai người cùng nằm trên bãi cỏ ngắm nhìn thành phố. Là hai người lang thang trên các ph nh hoc qua các gian hàng ch đã đóng ca gia đêm khuya. Là mt anh chàng bế m người yêu lên trong lúc đang đi do. Là cm giác tin tưởng khi có th nhm mt đ ai đó cm tay mình dn đi.





Là tim đập nhanh, thời gian ngừng trôi, cảm giác rạo rực.


Là ánh mắt nhìn thân quen, bàn tay ấm áp.


Là mt câu hát vu vơ, mt bài thơ bun, mt tiếng đàn trong veo.





Ch là thế thôi, nhng điu đơn gin nht. Nhưng cũng vì nó mà cuc sng này đáng đ sng.



R
i mt ngày có th h s cãi c linh tinh khi cùng nhau chun b cho đám cưới. Hoc có th mt ngày h đã mi người đi mt con đường riêng.





Nhưng yêu và được yêu là gì? Là điu đơn gin nhưng kì diu nht. Là không bao gi phi hi tiếc.






Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!