Wednesday, 26 October 2011

Chào mùa thu


Bạn thân yêu của tớ,

Hôm qua là một ngày đặc biệt của chúng mình. Tớ bỗng nhiên nhớ đến bạn. Đã lâu lắm rồi, ngoài bạn ra, chẳng ai gọi tớ là "bé" nữa. Tớ định viết cho bạn vài dòng, chợt nhớ ra rằng đã từ lâu lắm chúng mình không nói chuyện. Tớ không muốn phá vỡ khung trời bình yên này của bạn. Mà tớ chính là người bước ra đi để giúp bạn tìm được sự thanh thản và bớt đi sự áy náy cắn rứt mà, phải không bạn?

Đã lâu rồi tớ không viết blog. Cuộc sống bận rộn làm tớ không còn khả năng nghĩ ra những câu văn bay bổng, nằm đọc một cuốn sách, hay đi lang thang thơ thẩn nữa. Có lẽ bạn gặp lại tớ sẽ chẳng còn nhận ra cô bé mơ mộng hay buồn vu vơ của ngày xưa nữa. Bạn vốn không coi trọng đồng tiền, chỉ muốn làm những gì mình thích, còn tớ bây giờ  lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền thôi, trớ trêu quá bạn nhỉ? Thế mà hôm nay tớ lại muốn viết, để ghi lại khoảnh khắc này, dù đã rất khuya rồi.

Tớ viết cho bạn không phải để nhắc lại quá khứ, để gợi nhớ những kỉ niệm, hay để hờn dỗi trách móc. Bạn biết không, nếu được gặp bạn giờ này, việc đầu tiên tớ phải làm là cười thật tươi và cám ơn bạn. Tớ may mắn vì đã gặp bạn. Tuy bạn không đem lại hạnh phúc cho tớ như bạn đã hứa hẹn, nhưng bù lại, bạn đã giúp tớ tìm được hạnh phúc thực sự. Nhờ quen bạn, tớ từ cô gái nóng tính, nóng vội, tự tập cho mình sự điềm tĩnh, kiên nhẫn. Tớ vốn hay lo nghĩ vậy mà bây giờ có thể sống thật nhẹ nhàng vui vẻ. Tớ luôn đa nghi, sợ hãi thế mà bây giờ cũng biết bao dung, tha thứ. Nhờ có bạn, tớ thay đổi, trưởng thành hơn, thành một người tốt hơn, và được bạn bè yêu quý. Thay vì luôn đi tìm kiếm hạnh phúc, giờ đây tớ cảm thấy hạnh phúc, với mọi niềm vui nhỏ nhỏ hàng ngày. Tớ thấy cuộc sống có ý nghĩa và đẹp hơn rất nhiều, thật đấy!

Không biết dạo này bạn còn chơi đàn, đọc truyện, lang thang một mình không nhỉ? Mùa thu với lá vàng rơi làm bạn vui hay buồn? Tớ muốn bạn biết rằng tớ luôn muốn bạn hạnh phúc. Vậy bàn đừng lo nghĩ suy tư nhiều quá, hãy luôn cười và sống thật tốt bạn nhé. Vì bạn có nụ cười dễ thương lắm đấy!




Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Thursday, 4 August 2011

Anh, em và cô ấy



Inspired by Vy’s blog & my favorite movie Wicker Park & favorite song The Winner Takes It All.

Cuc đi này tht tr trêu. Đôi khi cm giác như chúng ta đang chơi trò rượt bt mà mãi mãi không bao gi bt được. Đôi khi chng bao gi có cái kết thúc nào đem đến hnh phúc cho tt c. Đôi khi cái ta mong mun nht ch đến khi ta đã mãi mãi không còn cn nó na. Đôi khi người trong cuc không biết mình t người đến trước biến thành k th ba t lúc nào không hay. Đôi khi c c gng mit mài mà không biết có còn đáng na không. Đôi khi cái duy nht giúp người ta tiếp tc có sc mnh là mt nim tin vô điu kin.



Nhng lúc bun nht anh gi em. Bi vì anh không th chia s cùng cô y, hoc đôi khi chính cô y là ni bun ca anh. Em như là bến đ cho con thuyn ca anh mi khi mi mt. Nhưng trong nhng cuc hành trình ngoài bin khơi ca anh, trên con thuyn ca anh thì li ch có cô y.

Nhng lúc yếu đui nht thì anh tìm đến em. Bi vì em là bu tri bình yên và an toàn nht ca anh. Bi vì anh biết em s vn yêu anh ngay c khi nhìn thy anh khóc. Nhưng trước mt cô y thì anh cn phi mnh m.

Nhng lúc vui em mun chy đến chia s cùng anh. Nhng lúc bun em mun gi cho anh. Nhưng em ch có th tưởng tượng ra cm giác có anh bên cnh. Mi khi cô y khóc làm anh xót xa và đau lòng. Anh quýnh quáng chy đến bên cô y đ xoa du ni s hãi và yếu đui ca cô y. Nhng git nước mắt của em thì anh không bao giờ nhìn thấy được.

Ở bên anh em không bao giờ nhắc đến cô ấy. Em tập cho mình ngoảnh mặt làm ngơ khi anh và cô ấy thân thiết và gần gũi. Em im lng và hi vng.

Em cn anh. Anh thì cn cô y. y không cn anh nhưng cũng không mun mt anh. Và cui cùng em la chn là người ra đi. Em không th mãi là b vai cho anh da vào. Em đã yếu đui và kit sc. Bi chính em cũng cn mt b vai vng chc cho em da vào, mt người yêu em như anh đang yêu cô y.  

Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

Wednesday, 3 August 2011

Trust

I hate liars.



I am writing this blog when I am feeling really down and disappointed about someone that I couldn’t even spell or type properly. So my English will be quite incoherent because I find it so difficult to express myself in times like this. I feel like a teenager all over again. I hope that my gut feelings are wrong and one day I could find out that the truth is different.

Is lying by omission the same as lying?

Yes, I think so. It would sometimes be worse than actually lying because you make the other person feel like a fool, not knowing the truth that everyone else knows.

“Should trust be given or be earned?”

Funny thing is, this question came up twice, once during a conversation with my friend and once with my professor. My friend was having problems with his girlfriend, and we talked about whether in a relationship we should trust the other person completely or they should earn their trust over time. We also debated on whether we should forgive and give the other person second chances if we find out that they have not been honest with us. My professor, a skeptic person, after reading my blog, asked me whether I trust people too much.

Yes, it’s true. I trust people. I used to be skeptical and mistrust everyone. However, as I grew up, I realized that only by trusting people would you give them the confidence to be the best they can be. So I would always give them my full trust until they prove me wrong. Even if I find out people have not been completely honest, I would still try to give them the benefit of the doubt. I don’t want to jump into conclusions or take things out of context. I wish to hear of the truth only from that person. And if they tell me the truth, I would still give them a second or third chance because I believe as humans, we all make mistakes.

But once I find out that the person has been trying to hide the truth from me or intentionally lying to me even after all the trust and support I gave, then all respect and friendship would be gone. I’d have no choice but to let go and walk away. There would be no turning back.


Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!