Saturday, 4 April 2009

Bâng quơ




“Em đừng đi, ở lại đây nhé!”
“Không, em phải đi. Em muốn đi thật xa, rời khỏi nơi này, bắt đầu một cuộc sống mới, để quên đi nỗi buồn…”

Em có một nụ cười thật đẹp nhưng một ánh mắt thoáng buồn. Em luôn che giấu nỗi buồn của mình bằng cách nói chuyện thật nhiều, nhưng thỉnh thoảng em lại ngừng, nhìn xuống rồi thở dài. Thỉnh thoảng anh lại phải đi xem những phim tình cảm lãng mạn với em, vì chỉ những lúc đó em mới tạm quên nỗi buồn mà cười. Mà em xem rất tập trung cơ, hình như trong lúc đó em vẫn đang mơ mộng một tình yêu đẹp như trong phim. Anh thì không thích xem phim, vì anh muốn được nói chuyện cùng em cơ.

Mỗi lúc em buồn, anh thường nói “Ôi giời, em cứ buồn linh tinh. Rồi sau này em nhìn lại sẽ thấy những chuyện đó chẳng đáng tí nào”. “Anh chẳng hiểu gì cả. Anh chàng interview đấy sẽ quyết định tương lai của em, anh ý không thích em thì em sẽ không được nhận vào trường. Còn anh chàng em yêu thì quyết định hạnh phúc của em. Anh ý không yêu em thì em sẽ mãi mãi đau khổ.” Anh nghe mà nghĩ thầm “Liệu có bao giờ em nghĩ là chính anh mới là người sẽ ảnh hưởng đến tương lai và hạnh phúc của em không nhỉ”

Anh thỉnh thoảng xuất hiện bất thình lình trước cửa nhà em và gọi em. Để bị em mắng một trận “Anh làm cái gì đấy?” Anh không biết phải trả lời là anh đang làm gì, chỉ biết là anh đang làm một cái gì đó. Bình thường thì em ăn mặc rất đẹp, nhưng ở nhà thì em đầu bù tóc rối trông rất buồn cười. Anh biết mỗi lúc anh gọi điện hoặc đến, em lại mừng hụt vì em đang trông mong một người khác. Nhưng không sao đâu, anh đủ người lớn và từng trải để biết đến sự kiên nhẫn. Chỉ cần gặp em và nhìn thấy em cười là anh cũng thấy vui rồi.

Em đừng đi, em nhé…

1 comment:

  1. em be nay dao nay viet blog dien cuong
    phai cold heart nhu anh ne

    ReplyDelete