Mấy hôm ở Việt Nam tôi tình cờ được đi nghe Backstreet Boys và Bob Dylan. Hôm nghe Backstreet boys ngồi ngoài bãi cỏ, cảm tưởng như cách đây 3 năm ngồi công viên Central Park nghe New York Philharmonic. Mọi người đều mang đồ ăn thức uống và bạt trải xuống thảm cỏ như một buổi picnic tập thể. Hoặc hôm đến trường Wesleyan dự lễ tốt nghiệp và nghe Obama phát biểu.
Tôi vốn không có năng khiếu âm nhạc mặc dù học piano suốt hồi bé. Tôi chỉ có cố gắng duy nhất là sẽ tập thành thạo bài Marriage D’amour để chơi vào lễ cưới của mình trong tương lai. Tôi cũng không sưu tầm nhạc, nghe những bài hát mới nhất. Phải nói là tôi rất lạc hậu. Tuy nhiên, tôi rất thích được nghe nhạc sống. Cảm giác được đối diện với ca sĩ, nghe từng giai điệu và nốt nhạc, không khí rạo rực. Khi nghe nhạc sống là một trong những lúc hiếm hoi đầu óc không phải suy nghĩ về bất cứ thứ gì. Tâm hồn mình nhẹ nhàng thanh thản dù nghe những bài hát buồn nhất.
Tôi may mắn được đi nhiều nơi, sống ở nhiều thành phố, và vì thế cũng được đi nghe nhạc nhiều. Sống ở Boston thì được nghe Boston Symphony Orchestra biểu diễn nhạc giao hưởng. Ở New York thì xem Broadway. Mặc dù là kịch nhưng mỗi bài hát như một câu chuyện riêng. Tôi đi xem Phantom of the Opera nhiều lần mặc dù mua vé rẻ nhất, ngồi trên cao xa sân khấu nhất. New York Madison stadium cũng nhiều concert lớn như của Bjork, Cold Play… Ở Sài Gòn thì mê mẩn những bài pop rock nhẹ nhàng ở Acoustic, hoặc thỉnh thoảng có dịp nghe các ca sĩ nổi tiếng đến Đồng Dao. Hà Nội thì biết bao buổi biểu diễn violin, piano. Hoặc các buổi biểu diễn kỉ niệm 1000 năm Thăng Long có Mỹ Linh, Hồng Nhung hát. Ở Tokyo thì được nghe biểu diễn thổi sáo truyền thống hoặc Broadway bằng tiếng Nhật. Dạo gần đây tôi còn thích nghe hát opera nữa mặc dù hồi xưa thì không cảm nhận được.
Bây giờ thì hang ngày trên đường đi học, tôi ít khi cắm cúi đọc sách mà chủ yếu nghe nhạc trên headphone và nhìn ra ngoài ngắm nghía ánh nắng chiếu trên mặt biển vào buổi sáng tinh mơ hoặc màu vàng cam ấm áp của hoàng hôn chiếu lên các tòa nhà mà thôi. Tokyo buổi tối bây giờ không có nhiều ánh đèn lung linh sặc sỡ. Nhưng có thể thả hồn theo những bài hát của Lệ Quyên, Lê Cát Trọng Lý, Lenka, Dido vậy.
Image c/co e-nidhi.com
Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!
No comments:
Post a Comment