Lần này đi Vũng Tàu tình cờ đúng dịp Lễ hội thả diều. Giật mình nhớ lại lần trước mình cũng đi xem Lễ hội thả diều này cách đây đúng 2 năm. Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt. Giờ này 2 năm trước mình như thế nào nhỉ? Mình đang vui hay buồn? Đang nghĩ gì? Mình nhớ lại, trong lúc đợi các bạn đến, mình đã ngồi hàng giờ trên bãi biển nghe tiếng sóng, nhìn lên trời ngắm các con diều hình thù màu sác khác nhau, rồi quan sát mọi người xung quanh. Mình đã chụp những tấm hình xinh xinh và còn đặt tên cho mỗi con diều. Có 1 tấm hình được đặt tên là “There are many fish in the sea”. Nhớ lại dịp đó cả nhóm ở nhờ nhà 1 bạn, đi ăn bụi, ngủ la liệt dưới sàn, xếp hàng để tắm, buổi sáng sớm dậy ngắm mặt trời mọc. Mấy tháng trước nhân dịp năm mới ký túc xá ở Tokyo cũng có dịp tổ chức làm diều. Mình cũng hì hục cắt dán tô vẽ, cuối cùng diều lại chẳng chịu bay lên, và đã đưa cho mấy đứa trẻ cầm chơi rồi.
Nếu lần trước được nhìn người ta tìm cách thả diều lên, đôi khi rất khó khăn khi không có gió thì lần này thì mình được nhìn người ta kéo diều xuống. Mội con diều to đôi khi cần đến 4, 5 người hợp lực kéo xuống. Lại nhìn thấy một số gương mặt các bạn (diều) quen thuộc của năm xưa nữa.
Những kỉ niệm hạnh phúc nhất khi ở Việt Nam lại chính là những giây phút bình dị nhất. Từ những chuyến đi chơi bụi với bạn bè, đi ăn bún ngan buổi trưa với các đồng nghiệp, la cà café vỉa hè, những buổi nắng, gió, bụi hoặc mưa gió bão bùng. Cuộc sống mỗi ngày đều bao điều thú vị, chỉ có điều đôi khi ta quá bận rộn hoặc mải mê với những lo nghĩ để mà quên mất, quên ghi chép lại và cũng đôi khi quên không nhớ lại.
Nhắc đến biển thì tất nhiên mình sẽ nhắc đến sông. Bởi mình vốn thích sông hơn biển. Cũng giờ này 2 năm trước, sau chuyến đi Vũng Tàu, mình đã một mình theo 1 đoàn du lịch (toàn người già) đi miền Tây mấy ngày. Mình không thích văn tả cảnh, không phải là fan hâm mộ của Nguyễn Ngọc Tư lắm. Nhưng mình lại thích tự đi ngắm nghía cảnh thật và một mình ngẫm nghĩ mà thôi. Giờ đây những kỉ niệm của 2 năm trước khá mờ nhạt, thậm chí không thể nhớ đã đi những thành phố nào, những tất cả còn lại là cảm giác. Cảm giác bình yên êm đềm của sông nước miền Tây, cuộc sống chầm chậm bình dị, những căn nhà nhỏ, những vườn trái cây xum xuê, cái nắng nóng chang chang, những con sông đủ màu sắc, những ngôi đền chùa đông đúc bao người từ phương xa lặn lội đến cầu cho cuộc sống may mắn.
Vậy là đã có dịp thật tình cờ trở lại với lễ hội diều, với Vũng Tàu. Mong ngày trở về với miền Tây!
Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!
No comments:
Post a Comment