Today while waiting for my friend to finish the Tokyo Marathon, I went to Shinjuku park, lied down on the grass and took a nap. It was warm, sunny and for the first time in a long time, I felt happy and peaceful.
Have you ever had sweet dreams that seem so real, you felt that you could almost reach it, touch it, feel it. And then all of a sudden, you wake up from your dream and realize that it's gone? Life is but a dream. It's really hard to tell how long things last and what's real what's not. But at least after each dream, you have the chance of having an even sweeter and more beautiful dream.
Talking about marathons, I set a goal for myself to run a marathon in 2 years and still haven't started working on it. I have 3 truly inspiring friends who just one day decided to start running and have been running one race after another since then. They have never been happier. Guess that I have no excuse but to start than keep dreaming about it.
Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!
Đã lâu rồi, cuộc sống bận rộn làm tôi quên mất thú vui lang thang thơ thẩn của mình. Đến bây giờ mới tìm lại được. Tôi là một đứa con gái thích lang thang. Đi bộ thơ thẩn khắp nơi, ngắm nghía cảnh vật và con người, suy nghĩ vu vơ và mơ mộng lung tung.
Tôi may mắn vì từng được sống ở những thành phố đẹp nhất thế giới. Mỗi thành phố vừa mang những niềm vui, nỗi buồn và những kỉ niệm đẹp. Ngay cả những nỗi đau cũng là những vị đắng để nhớ.
Ở New York thì lang thang các con phố cổ, vừa lãng mạn vừa nhộn nhạo, vừa sang trọng, vừa bình dân. Ngắm những gia đình giàu có sống ở những căn hộ cao cấp dắt chó đi dạo. Những người vô gia cư vật vờ ngoài đường. Những người định cư vất vả bôn ba. Đi bộ dọc bờ sông mát rượi. Một mình lạc lõng giữa các phố shopping sang trọng ngó nhìn vào các cửa hiệu đắt tiền. Tôi có một căn hộ nhỏ, ánh đèn vàng, giá sách đầy sách, một cửa sổ có chậu cây xanh như tôi luôn mơước. Chỉ thiếu mất một chàng trai chân thành để chia sẻ cuộc sống.
Ở Sài Gòn tôi lang thang các phố trung tâm quận 1. Hoặc các buổi chiều đạp xe quanh Phú Mỹ Hưng, cuộc sống và thời gian như ngừng trôi. Có những buổi sáng tôi đi bộ, ghé vào quán hủ tiếu ăn sáng, nhâm nhi ly café và đọc cuốn tạp chí. Nơi tôi ở có một cái công viên mỗi buổi chiều và tối là các cặp trai gái trẻ hoặc những cô cậu học trò rủ nhau ra chơi đùa và tâm sự. Trước cửa nhà tôi thỉnh thoảng có những cặp cô dâu chú rể đứng chụp ảnh cưới. Tôi nhìn họ và thầm nghĩ, cuộc sống thật buồn cười. Cuộc sống của người này lại là ước mơ của người khác và ngược lại. Họ ao ước căn nhà như tôi sống, họ nhìn tôi như một cô tiểu thư may mắn. Còn tôi thì lại ao ước hạnh phúc giản dị của họ.
Ở Hà Nội tôi lang thang khắp các ngóc ngách từng con phố nhỏ. Thơ thẩn quanh những cái hồ phẳng lặng ngắm các đôi trai gái tâm sự, các cụ già tập thể dục. Ngồi quán nước ven đường ngắm phố phường tấp nập. Cảm nhận mùi vị Hà Nội, vừa bụi bặm, vừa đặc biệt và thi vị. Tôi có một quán café ưa thích không phải ở Hồ Gươm mà ở một ngõ nhỏ gần nhà. Quán café bé xíu như một căn nhà trong chuyện cổ tích. Còn tôi thì mãi là một nàng công chúa mộng mơ. Người ta bảo hai con người trái ngược thì không thể đến với nhau. Còn tôi thì nhìn ly café sữa nóng hổi giữa mùa đông Hà Nội và nghĩ, café đen đắng kết hợp với sữa trắng ngọt ngào để tạo thành hương vị tuyệt vời nhất.
Tokyo. Thành phố vừa xa lạ vừa thân quen như đã gặp trong những giấc mơ. Thành phố đã bao lần như đùa giỡn với ước mơ tình yêu của tôi. Để rồi nghiệm ra rằng cái gì không phải dành cho mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình. Thành phố tôi chưa từng nghĩ có ngày sẽ bước chân tới, nhưng dường như luôn quyết định hạnh phúc và cuộc đời của tôi. Nơi tôi ở được coi là nơi lãng mạn và đẹp nhất Tokyo. Lại có những đôi trai gái dắt nhau đi dạo dọc bờ biển, cùng nhau nhìn về biển và lên bầu trời xanh bao la để say sưa với dự định tương lai. Tôi cũng đã từng được như họ, nhưng giờ đây vẫn cảnh vật cũ, kỉ niệm cũ, chỉ còn lại tôi đơn độc lang thang một mình. Nhưng khác với New York, Sài Gòn hay Hà Nội, giờ đây tôi không còn nhìn các cặp hạnh phúc hay các gia đình và những đứa trẻ một cách ghen tị hay quay mặt đi ứa nước mắt nữa. Tôi có thể bình thản nhìn họ và mỉm cười và nghĩ “Những ai tìm được một nửa của mình thật là may mắn”. Tôi mừng cho họ, và mong họ biết trân trọng những giây phút này và chúc cho họ những phút giây hạnh phúc kéo dài thật lâu và mãi mãi.
Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!
This morning I woke up to sunshine and a nice breeze. So I decided to take a walk around Odaiba before going to school. I walked to many places so close yet I have never explored before. And I realized "Spring is here". There will be new life, new hope, new dreams, new adventures. Unfortunately, my plants and flowers are on the verge of dying form the winter cold.
It has been a long time since I had this free time. For the past 2 semesters, I have been trying hard to juggle between intensive school work, my business and then going home to cook, do housework and other things. Only on weekends do I have some time to travel around but often in a haste. I tried to fulfill everything and become more efficient. I was often exhausted.
Now that I have more time, I could really take things slow and try to enjoy life.
My goal this spring is just to learn to love myself again and make myself happy. I have always thought that loving someone is hard, but actually loving oneself is the hardest of all. Every time I love someone, I devote myself to their happiness and did everything for that person, often forgetting myself and losing myself.
Now I guess it's time to focus on ME. Only I can be the true source of my own happiness. And only I can truly love ME.
Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!
- "Anh này, một anh chàng lại vừa bỏ rơi em giống hệt anh hồi xưa rồi"
- "Em hãy coi đấy là may mắn đi. Em chỉ mất đi một chàng ngốc, còn anh chàng kia đã mất đi một cô gái tuyệt vời yêu mình.
Có những người bỏ rơi em để rồi phải hối hận cả cuộc đời. Anh cũng là một trong những người đó em ạ, để rồi quá muộn rồi. Chỉ còn lại sự nuối tiếc.
Em đặc biệt quá, đôi khi phải trải qua sự mất mát và dại dột một người thường mới biết trân trọng được. Nhưng em hết mình, chăm lo và hi sinh vì người khác nhiều quá, đôi khi đến quên mất bản thân mình."
Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!
Inspired by “You will miss me”. Hồi trước anh bạn giới thiệu cho mình bài này. Nếu nghe kĩ thì sẽ hiểu ra rất nhiều điều.
Cậu nói cậu không còn tình cảm. Rằng tớ không hiểu cậu. Rằng tớ nóng nảy. Và cậu ra đi.
Tớ đã khóc rất nhiều. Tớ giận bản thân mình. Tớ cảm thấy bất lực vì không đem đến hạnh phúc cho cậu được.
Tớước gì mình biết diễn đạt bản thân ngoài những câu chữ trên giấy này. Ngoài đời thì tớ lại là một cô bé có vẻ ngoài lạnh lùng, ăn nói vụng về. Có phải tớ không hiểu những lúc cậu có ánh mắt nhìn xa xăm, khuôn mặt trầm tư hay lặng lẽ hút thuốc đâu. Nhưng tớ không được như các cô bé khác, không biết nói lời chia sẻ cùng cậu, không biết dụi vào vai cậu như một bé mèo con, và càng không biết nói những điều nũng nịu làm tan chảy trái tim cậu. Tớ chỉ biết lặng lẽ chăm sóc cậu và vui khi nhìn thấy cậu cười mà thôi.
Ừ, tớ nóng nảy. Tớ hay suy nghĩ linh tinh. Tớ không biết kiềm chế cảm xúc của mình. Nhưng không có nghĩa là tớ không có khả năng bình tĩnh, kiên nhẫn, chịu đựng và hi sinh khi phải cùng cậu vượt qua những khó khăn và thử thách trong cuộc sống.
Tớ đã cố gắng, để bảo vệ và giữ gìn cho hạnh phúc bé nhỏ của chúng mình. Nhưng tớ biết tớ đã thua rồi, đã mất cậu thật rồi. Tớ mong cậu tìm thấy cái cậu luôn tìm kiếm. Nhưng tớ đã khóc và xin cậu đừng đi và hãy cho chúng mình thêm một cơ hội.
Không phải vì tớ sẽ không sống thiếu cậu được. Không phải vì tớ sẽ không thể đứng dậy. Mà vì đến một ngày nào đó cậu sẽ hiểu. Khi cậu ăn chiếc bánh donut và chợt nhớ đến tớ lặn lội trong mưa mang đến cho cậu chiếc bánh và hộp sữa để ăn lúc thức khuya làm bài. Khi một buổi tối ăn cơm một mình cậu chợt nhớ đến những món ăn tớ hì hục nấu và ngồi đợi cậu đi về rất khuya để rồi phải hâm nóng lại và cùng nhau ngồi ăn rất vui. Khi cậu đọc một bài thơ, sẽ nhớ đến một cô gái đã từng đọc cho cậu nghe những bài thơ tình buồn. Và khi cậu đi dạo bờ biển, sẽ chợt nhớ những buổi hẹn hò đầu tiên của mình.
Hạnh phúc đơn giản lắm cậu ạ. Đối với tớ, mỗi ngày được ở bên nhau là một niềm hạnh phúc và may mắn rồi. Nhưng đến khi cậu chợt nhận ra thì tớ sợ rằng không phải tớ không còn yêu cậu, mà là cuộc sống đã đẩy chúng mình đi quá xa nhau rồi.
Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!