Con người nhiều lúc thay đổi cách suy nghĩ đến thật kỳ lạ.
Hồi bé tôi là một cô bé hiếu chiến, tham vọng và theo chủ nghĩa nữ quyền. Tôi từng cãi nhau với bà ngoại là không việc gì phải học nấu ăn làm gì cho khổ để sau này phải đi phục vụ người khác. Tôi từng nhìn những người phụ nữ bỏ sự nghiệp và ước mơ để lập gia đình và nghĩ họ thật dại dột. Tôi từng nghĩ mình có thể hi sinh hạnh phúc để tập trung cho sự nghiệp, để làm được những việc lớn lao như trở thành Hillary Clinton của Việt Nam chẳng hạn. Tôi nghe anh bạn nói việc quan trọng nhất trong đời người phụ nữ là tìm được một người chồng tốt mà cười khẩy. Tôi từng có bạn trai, và chúng tôi cãi nhau và chia tay nhau vì những điều vô cùng buồn cười như chỉ có 2 con thay vì 3 con, chuyển việc sang công ty nhỏ hơn để sống ở thành phố nhỏ buồn chán nơi anh ta ở, hay hi sinh việc đi học tiếp.
Ấy vậy mà…
Sau này tôi mới hiểu. Tình yêu và sự nghiệp chẳng có gì là mâu thuẫn cả. Và đúng thật là phụ nữ rất cần một người chồng tốt, một người đàn ông để ủng hộ mình thì mới có thể có sức mạnh, niềm tin và yên tâm gây dựng những sự nghiệp lớn. Rằng con cái chẳng phải là một điều cản trở mà chính là món quà lớn nhất và là ý nghĩa nhất trong cuộc sống. Rằng những người phụ nữ hi sinh sự nghiệp và ước mơ chẳng có gì đáng tội nghiệp, vì đối với họ gia đình hạnh phúc là quan trọng nhất, và thật sự họ rất may mắn và là niềm ghen tị của bao người. Rằng nấu nướng chẳng phải là hầu hạ ai cả, mà nấu một bữa ăn có người ăn khen ngon thì bao nhiêu công sức bỏ ra cũng thật đáng.
Ở Tokyo tôi có 2 cô bạn. Một cô thì đang mang bầu còn một cô thì có người yêu sắp cưới.
Cô mang bầu suốt ngày ốm nghén mệt mỏi nhưng may mắn được chồng chăm sóc rất chu đáo. Thế là bạn tôi sắp bỏ tôi để gia nhập hội các bà mẹ trẻ và em bé. Hi hi… Hồi xưa tôi nghĩ mình sinh đôi cho thật nhanh. Bây giờ suốt ngày nhìn hình baby của bạn bè trên FB làm tôi thêm tham vọng, nghĩ là mình chậm chân thì có khi phải đuổi kịp các bạn bằng cách sau này sinh liền tù tì 4 đứa mất. Nhà có nhiều trẻ em vui thật. Suốt ngày nghe tiếng khóc, cười, tranh giành cãi nhau. Nếu tôi có trổ tài làm bánh flan hay rau câu thì còn có nơi để tiêu thụ, chứ bây giờ chẳng lẽ làm và chụp hình rồi bỏ đi.
Cô bạn có người yêu sắp cưới thì suốt ngày hì hục đi chợ để về nấu cơm cho người yêu. Tôi đi chợ cùng bạn nhưng chẳng mua gì cả. Vì mua xong về cất đống tủ lạnh, hết hạn lại vứt đi chăng. Nhiều lúc một mình lười chẳng nấu chẳng ăn. Hoặc có khi nấu xong ngồi nhìn chẳng muốn ăn nữa. Cũng muốn bày vẽ ra làm món này món nọ nhưng chẳng có ai để hưởng ứng cả. Đi học về chẳng phải chạy về nấu cho ai, nhiều lúc chẳng biết làm gì thành ra đi lang thang uống café thay cơm. Mỗi lần đi ăn với tôi, bạn tôi lại gọi một món mang về cho người yêu để có quà. Hôm nọ tôi đi qua tiệm bánh Krispy Kreme, định vào mua một hộp mang về, chợt nhớ là không biết mình mua về làm gì, trong khi mình không ăn.
Cuộc sống thật trớ trêu và buồn cười nhỉ?
Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!
No comments:
Post a Comment