6 tháng chờ đợi một cú điện thoại
201 ngày mong mỏi
Chi phí 1 cuộc gọi: $1
Cái giá của sự chờ đợi: $1 = 18.000 VNĐ
Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!
Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!
Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!
Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!
After 149 days of waiting, I got to see the person I love for 1 hour. Yes, after 149 days of loneliness, of never ending hope, prayers and disappointment.
Yet I walked out of that café crying and heartbroken once again. Only to have to accept the fact that the person I loved does not exist anymore. The person I was having lunch with, although pocessing the same body, was a completely different person. He was not the kind, loving, gentle, sweet, smart guy I used to know. He was not the same guy who would pursue me for months, take me to see chick flicks to comfort me when I was down, send me cute text messages only to get a reply from me one week later, run all the way to my house just to give me my favorite drink, cook for me and take me on romantic walks. He was not the same guy who wanted to marry me, who made plans for our future, who lovingly introduced me to his parents. The person I love made me feel safe and happy. However, this time sitting in front of me was an indifferent and cold stranger. Up until now I still couldn’t understand what happened.
What did I do after that? I walked straight into a boutique and bought myself two expensive dresses. I also went and distribute copies of all the relationship books I have to distribute to my heartbroken girl friends.
Back to the 1-hour lunch. What did I say to him after 149 days? NOTHING. Why? Because I was afraid. Afraid of what? Afraid of saying something wrong that he would leave. Afraid of wasting our precious time together. Afraid of not being able to express myself or defending my feelings. And guess what? I was afraid of embarrassing him in front of other people, too.
Later that night, I talked to a friend, amid my tears and he asked, “Did you tell him how you feel?” “Uh huh, I told him I was hurt and lonely and missed him” “Did he take it seriously?” “I guess not. He said you look pretty and healthy! And laughed it off” “Do you see the problem now?”
What my friend pointed out what something I haven’t realized for many years. I don’t know when it started, but I have long had the habit of acting to please other people. Life is almost like a show where it is always the same routine. When I go out, I would always dress nicely, look happy, laugh and talk. No one had any idea how I feel or what I’m thinking or what was going on. When I am sad, I could always think of stupid pranks or jokes or crazy ideas or adventures or write a funny story about it. I had no idea how to express my true feelings. No one could understand. No one really knows. Maybe the only time I revealed myself involuntarily was when I was drunk.
Some of my best friends for a long time didn’t know until they witness first hand the reality. One even said, “When you go out, you are so confident and happy. I thought you were the “guy killer” who could get any guy you want and always treated like a princess”. Isn’t it ironic? When I have been heartbroken over one guy after the next, lonely and insecure, miserable and depressed for many years, even my friends thought I was happy with so many options to choose from!
Looking back, maybe I should have come see him in my messy hair, pajamas and swollen eyes so that he could see what life was really like these past 5 months without him. Why did I have to look pretty and sit there and watch him leave?
Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!
It was on those afternoons that they dreamed of their future together. The purple house would have a big study room where Teddy could work at his desk but still be able to look out of the grand windows into the garden to watch Mimi and the kids. In the garden, their little boy and girl and would be playing hide and seek, the dog running around with them, their laughter still so innocent, while Mimi lies on a blanket on the grass, reading her book of poetry.
But Teddy left. Before they could build a purple house together. Before they could even start a life together. His ambitions were much bigger than what their life could promise. Even Mimi's gentle touch and sweet kiss could not hold him back. Mimi spend endless months searching for an answer, thinking that if only she could find a purple house, Teddy would return and they could be happy together. But Teddy never came back.
Mimi never had the chance to return to the apartment. Only from there could they see the purple house. Sometimes when thinking of Teddy, Mimi often imagined their purple house. To her, it was an image of happiness, of a happy ending that she never had. She often wondered "Did the purple house that she and Teddy saw ever exist, or was it just an illusion?"
Em hỏi anh: Vì sao anh yêu em? Em yếu đuối lắm.
Anh trả lời: Vì em là em. Thông minh và cá tính. Mãnh mẽ mà yếu đuối. Lắm chuyện nhưng đáng yêu. Sự mạnh mẽ trong cuộc sống, sự yếu đuối trong tình yêu đúng lúc sẽ quan trọng đấy em à.
Em bảo anh: Em cần thời gian, sự chăm sóc, yêu thương.
Anh trả lời: Anh đem đến cho em tất cả.
Em hỏi anh: Nếu biết không có tương lai, yêu làm gì phải không anh?
Anh trả lời: Tình yêu đích thực vượt qua được mọi thứ.
Em bảo anh: Con trai ai cũng thế thôi, được vài ngày là thay lòng.
Anh trả lời: Có 1 người tự tin là sẽ không thay đổi.
Em hỏi anh: Anh có đủ tự tin và bản lĩnh để yêu em không?
Anh trả lời: Anh không tự tin và bản lĩnh nhưng dũng cảm được không em?
Em hỏi anh: Anh có tin vào phép màu?
Anh trả lời: Mình gặp nhau là một phép màu còn gì.
Em hỏi anh: Tình yêu nào cũng chỉ đẹp 3 tháng đầu thôi anh nhỉ?
Anh trả lời: Anh không muốn em chỉ hạnh phúc 3 tháng mà muốn em hạnh phúc suốt đời.
Em hỏi anh: Phải chăng em chỉ là không khí trong cuộc đời anh?
Anh trả lời: Không có không khí làm sao anh sống được?
Em hỏi anh: Nếu một mai anh phải đi xa mãi?
Anh trả lời: Anh sẽ mang em đi cùng. Mình sẽ có những đưá con giống hệt anh.
Em bảo anh: Nếu một ngày anh phải ra đi, hãy đừng ngoảnh lại nhìn em khóc và hãy đi không trở lại.
Anh trả lời: Không, anh ra đi mong ngày trở lại nếu thực sự là của nhau.
Em bảo anh: Anh khó hiểu và xa cách quá.
Anh trả lời: Còn em là cả một sự bí hiểm.
Em bảo anh: Em mơ mộng lắm, chẳng thực tế gì cả.
Anh trả lời: Anh sẽ cùng em biến những ước mơ thành sự thật, và bay thật cao và xa.
Em bảo anh: Em muốn sự an toàn.
Anh trả lời: Còn anh thì muốn vừa an toàn vừa nguy hiểm, như thế mới bền vững. Chỉ an toàn thôi thì sẽ
nhàm chán và sẽ không bền vững đâu.
Em hỏi anh: Em sợ mình như con thiêu thân bay vào ánh đèn, biết sẽ chết sao vẫn lao vào?
Anh trả lời: Biết đâu lao đúng cách thì sẽ không chết hả em.
Em hỏi anh: Anh chỉ cần lấy 1 người về làm vợ thôi phải không?
Anh trả lời: Anh không cần 1 người vợ. Anh cần em.
Em hỏi anh: Anh lấy vợ để sinh con cho anh thôi mà?
Anh trả lời: Anh lấy vợ cho cuộc đời anh.
Em bảo anh: Hạnh phúc mong manh lắm.
Anh trả lời: Vậy hãy trao anh giữ gìn hạnh phúc của em.
Em bảo anh: Em sợ yêu hết mình để rồi bị tổn thương.
Anh trả lời:
Yêu hết mình để nhận ra rằng:
Các anh khác không có ý nghĩa gì cả
Việc gặp họ nhiều khi trở nên vô nghĩa và miễn cưỡng
Để biết rằng trên đời này chỉ có mình anh thôi
Để biết rằng sẽ không còn kiếm ai được ai hơn anh nữa
Để hiểu rằng anh là tất cả những gì em muốn
Để hiểu rằng anh là người đàn ông thực sự của cuộc đời em
Và hiểu rằng ai là người đem đến cho em những phút giây ngây ngất
……..
Và rồi em hỏi anh: “Tại sao anh bỏ em ra đi hả anh yêu?”
Anh im lặng không trả lời.
Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!
Em trả lại anh:
Những lời hứa bâng quơ
Những câu nói ngọt ngào
Những thì thầm yêu thương
Những mơ mộng mông lung
Những ước hẹn không thành
Một chút tình mong manh
Anh hãy trả lại em:
Ánh mắt lung linh
Một tấm chân tình
Nụ cười hồn nhiên
Niềm tin sắt đá
Đôi môi chúm chím
Nụ hôn theo gió
Tháng ngày tuổi trẻ
Khắc khoải đợi chờ
Hạnh phúc đời em
Trao trọn tay anh
Cầu nguyện lên chúa
Cho những phép màu
Em dùng hi vọng
Nuôi mình để sống
Bằng những ảo tưởng
Mong điều kì diệu
Nước mắt buồn tủi
Em giấu vào đêm
Khao khát trong lòng
Em nén vào tim
Lo toan đời thường
Một mình em gánh
Nhớ nhung, chịu đựng
Làm em đuối sức
Ngơ ngác rối bời
Hát buồn vu vơ
Anh trả được không anh?
Và hãy một lần thôi
Cõng em ra khỏi cuộc đời anh
Vào một buổi chiều bình yên nắng êm
Anh làm được không anh?
Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!
Note to self:
I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.
I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.
I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.
I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.
I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.
I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.
I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.
I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.
I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.
I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.
I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.
I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.
I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.
I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.
I will not die a spinster. I will be happily married before I reach 30.
...
Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!