Hôm nay bỗng dưng bạn hỏi mình một câu hỏi khó sau một thời gian dài không liên lạc.
“Cuộc sống là gì? Hạnh phúc là gì?”
Mình đã trả lời bạn “Cuộc sống là một cuộc hành trình. Và hạnh phúc là khi ta biết tận hưởng quãng đường thay vì chỉ luôn nhắm đến đích.”
Hồi xưa mình và bạn vẫn thường hay ngồi bên bờ biển suy ngẫm về cuộc sống và hạnh phúc. Nhưng thú thật với bạn, từ ngày bạn phải ra đi, mình đã thôi không còn tìm cách định nghĩa cuộc sống hay hạnh phúc nữa. Thay vì đó, mình đã học được cách sống hết mình và cảm thấy hạnh phúc hàng ngày dù không có bạn.
Bạn nói là mình là một cô bé không biết cảm nhận, làm việc gì cũng không có đam mê, và cái gì cũng kế hoạch hay công thức. Bạn nói đúng, mình đã suy nghĩ rất nhiều, và hiểu tại sao bạn không thể yêu một robot căng thẳng như mình được. Từ trước đến nay, mình lúc nào cũng gồng mình cố gắng để mọi thứ hoàn hảo, để vừa lòng tất cả mọi người và chẳng bao giờ cảm thấy vui vẻ thực sự. Từ khi bạn ra đi, mình đã biết sống chậm lại. Mình không còn lên quá nhiều kế hoạch cho cuộc đời, không còn lo nghĩ về tương lai. Mình đã tập quan sát, cảm nhận cuộc sống xung quanh và hiểu người khác hơn. Mình tập cảm thấy tự tin và bình thản, tĩnh tâm để có thể kiềm chế cảm xúc và sự nóng tính của mình. Mình thôi không suy nghĩ phức tạp lung tung nữa. Mình học cách cầu nguyện và có niềm tin trở lại. Mình biết tận hưởng những giây phút vui vẻ bên bạn bè. Mình mới nhận ra, từ trước giờ mình có quan niệm thật lệch lạc. Mình cứ nghĩ như hạnh phúc là một cái đích đến phải đạt được. Rằng cần tìm được một nửa của mình thì mới hạnh phúc được. Đến bây giờ mình mới biết, điều quan trọng nhất là phải thay đổi chính mình thành một người tốt hơn và thay đổi cách suy nghĩ của mình. Và cuối cùng mình đã cảm nhận được hạnh phúc thật sự. Đối với mình, mỗi ngày mới đều là một điều kỳ diệu đem đến những niềm vui mới.
Bạn và mình giống nhau, thích ngồi trầm tư suy nghĩ lung tung trong thế giới riêng của mình, say mê với những trang tiểu thuyết về những nỗi đau khổ của đời người. Nhưng nhiều khi mình tự hỏi, bạn và mình có cùng một cái bệnh “suy nghĩ phức tạp” khiến chúng ta không thể hạnh phúc được không? Bạn thì luôn tìm kiếm một cái gì đó và không bao giờ hài lòng với hiện tại, có một sự hoài cổ và tự giới hạn cho mình những cái không thể và có thể. Mình thì luôn dằn vặt tự làm khổ bản thân.
Hay chúng mình cùng bỏ bớt những tiểu thuyết và bài thơ buổn, thả lòng mình cho thanh thản nhẹ nhàng, cứ sống thật vui cho ngày hôm nay hả bạn? Có lẽ như thế thì mình mới thật sự sống và đạt được hạnh phúc. Và cũng có thể tự viết thành cuốn tiểu thuyết với kết thúc có hậu của riêng mình. Cuộc sống vẫn trôi, đâu chờ đợi cho chúng ta định nghĩa nó hay đi tìm lời giải đáp phải không bạn? Hạnh phúc chính là sống có ý nghĩa và bằng lòng với những gì mình có, bạn có nghĩ thế không?
Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!
No comments:
Post a Comment