Monday, 16 May 2011

Thơ về Sương Mai







Mỗi lần sắp sửa yêu cô

Là anh chuẩn bị một giờ nín thinh

Hai giờ nữa tập rêm mình

Và ba giờ khác ngồi rình suốt đêm

Tốn "sáu giờ" mới gặp em

Trượng phu cũng hóa ra hèn vì yêu



Phải cô tên là Buổi chiều

Anh đâu đến nỗi chân xiêu gối chồn

Phải cô tên là Hoàng hôn

Anh đâu đến nỗi hết hồn chịu thua

Phải cô tên là Buổi trưa

Anh đâu đến nỗi nắng mưa một đời

Hoặc cô tên là Đêm ơi!

Thì anh có tiếc chi đời con trai



Nhưng mà em tên Sương Mai

Thức đêm, anh sợ đêm dài buốt tim



BÙI CHÍ VINH









Mong manh nhất không phải là tơ trời

Không phải nụ hồng

Không phải sương mai

Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức



Anh đã biết một điều mong manh nhất

Là tình yêu

Là tình yêu đấy em!



Tình yêu,

Vừa buổi sáng nắng lên,

Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội

Ta vừa chạy tìm nhau...

Em vừa ập vào anh...

... Như cơn giông ập tới



Đã như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi.

Không phải đâu em - không phải tơ trời

Không phải mây hoàng hôn

Chợt hồng ... chợt tím ...



Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê

Khẽ vụng dại là... thế thôi ... tan biến

Anh cầu mong - không phải bây giờ

Mà khi tóc đã hoa râm

Khi mái đầu đã bạc

Khi ta đã đi qua những giông - bão - biển - bờ

Còn thấy tựa bên vai mình

Một tình yêu không thất lạc ...


ĐỖ TRUNG QUÂN




Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!

1 comment:

  1. Chắc chắn là anh sẽ không làm thơ tặng em đâu, nguy hiểm quá :| :D

    ReplyDelete