Dạo này tôi cũng hay đứng nhìn ra cửa số ngắm tuyết và mưa. Hôm thì ngồi Starbucks nhìn ra ngoài, hoặc đi bộ quanh cung điện hoàng gia. Hôm ở Kanazawa thì ngồi trong quán trà cổ ấm áp nhìn những bông tuyết rơi. Mỗi bông tuyết rơi xuống nhưng không như mưa vì bị gió thổi bay bay như đang nhảy múa rất vui mắt. Mà lạ lắm, tuyết cũng có âm thanh đấy. Mỗi khi tuyết rơi xuống các cành cây âm thanh như mưa rơi nhưng sắc cạnh hơn. Lần đầu tiên đầu óc trống rỗng, không phải lo lắng cho ai hay bất cứ cái gì.
Hôm nay tôi pha cốc café buổi sáng ngồi ngắm mưa tuyết từ trong phòng ở Tokyo và ngẫm nghĩ về cuộc đời và thở dài. Từ hồi tốt nghiệp đại học đến giờ là 4 năm. Tôi đã hình dung ra mình chuyển lên New York, có việc làm tốt, và trong 2-3 năm sẽ có một anh chàng thật tốt, một gia đình hạnh phúc, cùng nhau đi học tiếp, đi làm, đi du lịch và xây dựng một cuộc sống chung trẻ trung năng động và thú vị. Nhưng thực tế lại không phải như vậy.
Tôi không bao giờ nghĩ là cuộc sống của mình giờ này lại như thế này. Về Việt Nam, rồi lại sang Nhật. Yêu rồi lại đau khổ, yêu rồi lại đau khổ. Dường như mọi thứ đều đảo lộn và thành một vòng luẩn quẩn. Chẳng có một cái gì theo kế hoạch hay trong tầm kiểm soát. Mà cũng chẳng có cái gì là cố gắng để thay đổi được. Đành phải chấp nhận thôi, vì cuộc sống có bao giờ như ý muốn.
Tôi vốn giỏi đóng kịch. Có những lúc đêm nào cũng khóc một mình nhưng ban ngày vẫn cười nói vui vẻ như không có việc gì xảy ra. Lúc nào cũng phải gồng mình lên cố gắng, một mình xoay sở, và luôn phải cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.
Thế mà lần này đã không giữ được mình nữa. Và chấp nhận buông xuôi. Cho phép mình buồn, cho phép mình yếu đuối. Cho phép mình khóc nức nở ngay trong trường. Nhưng bù lại, lại được các anh bạn học (đã có vợ) an ủi và động viên. Người thì mua nước uống, người thì cho ăn kem và socola (mặc dù tôi chẳng ăn được gì và sụt 3kg chỉ trong vòng 3 tuần).
Anh bạn trai cũ một thời xa xưa (người đã từng làm tôi đau khổ vô cùng) giờ lại an ủi:
“Thời gian một mình này tuy rất buồn nhưng có nhiều cái thú vị đấy. Em hãy tận hưởng vì sau này biết đâu có lúc muốn buồn thế mà cũng không còn cảm giác nữa. Mà lúc buồn em rất đáng yêu nhé. Mặt phụng phịu như bé mèo bông và hay triết lý linh tinh!”
- “Mỗi lần thất bại là một lần bớt dại”
- “Nhưng đến bao giờ mới hết dại hẳn?”
- “Đến khi nào gặp một anh chàng còn ngốc và dại hơn mình!”
Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!
No comments:
Post a Comment