Khi sống ở nước ngoài thì cuộc sống thật đơn giản. Ta cứ phấn đấu, làm việc tốt, lo cho bản thân mình. Cuối tuần thì tụ tập bạn bè đi đây đi đó. Nỗi lo duy nhất là bài vở, công việc, thăng tiến. Nhiều lúc như được sống bao bọc trong một quả bong bong. Ít khi ta phải đối mặt hay tiếp xúc với những mặt éo le của cuộc sống.
Cuộc sống ở Việt Nam thì khác. Mọi thứ xoay quanh gia đình, nghĩa vụ, cơm áo gạo tiền. Người giàu thì lo kiếm nhiều tiền cho cuộc sống giàu sang, người nghèo thì lam lũ tìm cách thoát cảnh nghèo hèn. Nhưng ai cũng có một số phận, những nỗi khổ riêng. Ngay khi bước chân về, xung quanh ta có biết bao câu chuyện thương tâm của những người xung quanh gần gũi ta nhất. Người thì bố bị ung thư mới phát hiện, cả nhà dựa vào thu nhập vài triệu của một người con. Người thì đứa con yêu quý mới đang đi học một hôm đột ngột qua đời. Người thì gia đình tưởng như hạnh phúc mẫu mực bỗng một ngày tan vỡ. Gần như trong cuộc sống, chẳng có gì là hoàn hảo, chẳng có gì là mãi mãi. Thế nên có lẽ chỉ nên sống mỗi ngày vui vẻ, hạnh phúc và hài lòng với những gì mình đang có. Vì có muốn đổi chỗ cho người khác cũng không được, mà chắc gì đằng sau cái hạnh phúc của người ta không có một nỗi bất hạnh nào đó. Và sung sướng ngày hôm nay đâu có nghĩa là biết trước ngày mai sẽ ra sao?
Đấy là cuộc sống thật, rất đời thường, rất trần trụi, đôi khi thật phũ phàng. Nhưng không có nghĩa là không đáng sống. Vì vẫn có những niềm vui và những giây phút hay những điều kỳ diệu mà có phải trải qua bao nhiêu để có được cũng vẫn rất xứng đáng. Một cô gái dễ thương vui vẻ ở cơ quan mẹ tôi bị bỏng từ bé, cháy nửa người và mất nửa cánh tay. Tưởng như cuộc đời thế là chấm dứt. Vậy mà cô bé vẫn học và yêu đời, còn nuôi bố mẹ. Điều kỳ diệu thay là một trong các bác sỹ Mỹ trong đoàn bác sĩ từ thiện đã đem lòng yêu thương cô bé. Vậy là từ một cô bé tàn tật ở một vùng quê nghèo, bây giờ cô đã có một gia đình hạnh phúc bên Mỹ. Có những bất ngờ vào những lúc ta không ngờ nhất. Chẳng ai biết trước được ngày mai, vậy nên cuộc sống mới thật thú vị, và rất đáng sống nhỉ?
Hồi trước mình hay than thân trách phận mỗi khi gặp thất bại hay chuyện buồn. Cứ nghĩ là tại sao lại là mình trong khi mọi người khác sung sướng. Là con gái, từ bé ai cũng được nghe những chuyện cổ tích công chúa gặp hoàng tử. Nhưng bây giờ mới hiểu được là hạnh phúc hay không là do mình cả mà thôi. Không thể ngồi mong đợi một ai đó đến cứu mình và đem đến hạnh phúc cho mình. Mình phải tự cứu lấy mình. Mình không thể thay đổi được thế giới xung quanh, thay đổi được hoàn cảnh, suy nghĩ hay tình cảm của người khác. Cái duy nhất mình thay đổi được là cách suy nghĩ của bản thân mình, và cố gắng coi mỗi lần thất bại là một cơ hội để nhìn lại và cải thiện bản thân mà thôi. Đời thay đổi khi tâm ta thay đổi.
Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!
No comments:
Post a Comment