Lần nay sang Nhật lại chia tay bố mẹ thật buồn. Trong 10 nam xa nhà, tôi chưa bao giờ ra sân bay trong tâm trạng bịn rịn như thế. Chẳng hiểu tại sao nữa, có lẽ mình không còn có sự háo hức của một cô bé 16 tuổi lần đầu xa nhà được sống tự do một mình và bước đến một chân trời mới nữa. Càng đi xa càng muốn về. Bây giờ mới thấy được sống ở Việt Nam và gần gia đình sung sướng biết bao. Tất cả những gì anh bạn đã từng xa nhà nhiều năm nói với mình đều đúng, bây giờ mình mới hiểu. “Khi ở nước ngoài thì em hãy cố gắng tận hưởng, làm những gì mình thích, và thật vui vẻ, đừng tiết kiệm hay buồn vì bất cứ điều gì. Khi ở nhà thì tranh thủ thời gian với bố mẹ nhé, vì sau này sẽ chẳng mấy khi có dịp gần bố mẹ đâu”
Tôi đã đi qua bao nhiêu sân bay của bao nhiều nước trên thế giới. Nơi nào cũng có những cảnh tiễn đưa, có sự vui mừng và cả nước mắt. Thế nhưng chưa có một sân bay nào lại đặc biết như Tân Sơn Nhất. Mỗi lần đến luôn có một cảm giác đặc biệt. Dường như sự hội ngộ và chia ly ở đây luôn đậm nét hơn ở bất cứ nơi đâu. Bên ngoài ga đến luôn có hàng trăm người, có những người lặn lội từ tỉnh xa đến, với những bông hoa đỏ thắm trên tay, chờ đợi được gặp người thân ở nước ngoài sau bao năm xa cách. Mỗi lần họ về là dành dụm bao nhiêu tiền bạc, ngày nghỉ đế được về thăm và làm quà cho những người ở lại ở VN, thương gia đình anh chị em của mình cuộc sống vất vả. Ga đi thì luôn có cảnh bịn rịn chia tay người thân trở lại nước ngoài, quay về với cuộc sống đi làm bình thường sau kì nghỉ hiếm hoi về thăm quê. Họ được gia đình gói gém cho biết bao đồ ăn, quà cáp vì lo sang kia không có chút hương vị quê nhà. Mỗi cuộc chia ly đều mong ngày gặp lại, nhưng chẳng biết bao giờ gặp lại, mà bất cứ một cuộc chia ly nào cũng có thể là một lần vĩnh biệt.
Nhớ Việt Nam. Nhớ gia đình.
Disclaimer: My blog is for entertainment purposes only, please do not take it seriously or personally. Thank you!
No comments:
Post a Comment